BÀI THƠ: MẸ! CON YÊU MẸ
Thơ: Triệu Phú Tình
Mưa nắng đã nhuộm mái tóc pha sương
Đôi chân trần mẹ muôn phương vạn nẻo
Tất tả ngược xuôi cơm lành canh dẻo
Nuôi nấng đời con khô héo thân già
Mẹ tôi giờ còng lưng lên chức bà
Và đôi mắt đã lòa đi trông thấy
Những bước chân làm bạn cùng chiếc gậy
Nhưng vẫn chăm cháu tất thẩy như con
Mẹ nhìn lũ trẻ chạy nhảy lon ton
Mà bảo rằng mong gì hơn nữa chứ
Mẹ chẳng bao giờ kể về quá khứ
Những nhọc nhằn khiến nặng rũ bờ vai
Mẹ khuyên rằng hãy nhìn về tương lai
Chọn con đường mà ngày mai sẽ bước
Và quyết tâm phải đi cho bằng được
Dù vật cản cứ ngược hướng của ta
Hãy khẳng định ta luôn là chính ta
Đừng nghiêng ngả quyết tâm mà về đích
Bao năm tôi luôn làm điều mình thích
Mẹ vẫn động viên khuyến khích tôi nhiều
Hình bóng mẹ giờ gầy gò liêu xiêu
Nhưng ánh mắt nói lên điều mạnh mẽ
Nhắn nhủ con hãy noi gương của mẹ
Hạnh phúc đủ đầy đẹp đẽ bên con.
NHỚ MẸ
Tác giả: Vũ ĐôngLâu rồi chẳng gặp mẹ thân yêu
Nỗi nhớ giờ đây lớn gấp nhiều
Cũng bởi lo toan cho sự nghiệp
Do vì tính toán chuyện chi tiêu
Thời gian cách biệt tình trăn trở
Địa lý chia phôi tủi tụy tiều
Thoáng hiện trong lòng hình dáng ấy
Sum vầy hạnh phúc xóa cô liêu.
BÀI THƠ: MẸ TÔI
Thơ: Chử Văn Hoa
Gửi vào trong nắng mùa thu
Nhớ về quê mẹ lời ru chợt buồn
Quê hương mọi sự khởi nguồn
Lời ru của mẹ vẫn luôn theo mình
Mà sao ấm áp nặng tình
Trăng soi bến nước bóng hình mẹ yêu
Mây bay trắng cả rừng chiều
Lòng con vẫn nhớ bao điều mẹ ru
Chiều nay gió lạnh âm u
Con nhìn theo bóng lưng gù mẹ đi
Bây giờ con biết nói gì
Thương mẹ lam lũ những khi chiều tàn
Mồ hôi hòa bát cơm chan
Cái nghèo theo mãi miên man tháng ngày
Nhìn hình mẹ bỗng mắt cay
Lệ rơi nhỏ xuống vai gầy mẹ mang
Cuối thu còn rớt nắng vàng
Đè lên thân mẹ bóng càng mong manh
Ước gì cuộc sống tốt lành
Len vào đời mẹ để thành niềm vui
Đắng cay lẫn với ngọt bùi
Mẹ chịu để chuyển niềm vui con dành
Mẹ như chiếc lá trên cành
Với con mẹ mãi vẫn thành bóng che.
THƠ LỤC BÁT: MẸ LÀ..
Thơ: Sen Nguyễn
Mẹ là tất cả mẹ ơi
Mẹ là ánh mắt rạng ngời cho con
Dìu con trên những đường mòn
Con mà vấp ngã héo hon thân gầy
Nắng về trên những cỏ cây
Mẹ là nắng ấm tháng ngày cô đơn
Thương con những lúc dổi hờn
Mẹ là tiên nữ xoa cơn buồn phiền
Con đau lòng mẹ nào yên
Thâu canh thao thức mẹ hiền của con
Mẹ là ngọn gió vẫy giòn
Trưa hè oi ả để con mát lòng
Từ ngày con bước theo chồng
Trải bao vất vả má hồng nhạt phai
Thương con mẹ khóc đêm dài
Ngờ đâu bến đục trang đài lệ rơi
Mẹ là tất cả mẹ ơi
Nhưng nào mẹ có sống đời với con
Thương con mẹ cũng héo hon
Tóc đen nhuộm trắng dáng mòn vẹo xiêu
Đường mòn ngã bóng xế chiều
Còng lưng khuya sớm bao nhiêu nhọc nhằn
Trải bao cực khổ khó khăn
Vượt qua gian khó để bằng người ta
Cho con tiếng vọng nhớ nhà
Câu hò mẹ hát đường xa lại gần
Cho con no ấm tấm thân
Công thành danh toại muôn phần mẹ đây.
MẸ CÓ CẦN QUÀ ĐÂU
Tác giả: Thông SoeMẹ già ngồi đó đợi con
Bấy nhiêu năm tháng sao con chưa về?
Đứa nào cũng mắc làm ăn
Lâu lâu gọi điện hỏi thăm gửi quà
Chúng đâu biết được Mẹ già
Muốn gặp mặt chúng hơn là quà đâu?
THƠ LỤC BÁT: MẸ TÔI
Thơ: Trần Văn Nghệ
Mẹ tôi nay tuổi chín mươi
Da mồi tóc bạc cả đời chắt chiu.
Nhà nghèo khốn khó đìu hiu
Bé thì đi ở, đẩy diu,mò đồng.
Áo quần rách mướp mùa đông
Chăn trâu cắt cỏ má hồng xám đen.
Từ mờ sương đến lên đèn
Lam lũ cho chủ cái tên chẳng còn.
Tiếng súng Cách mạng đầu thôn
Sao vàng phấp phới vùi chôn tham tàn
Trên vai mẹ lại nặng mang
Dựng xây thôn xóm đảm đang dẫn đầu.
Khai mương thủy lợi, xây cầu
Góp cùng dòng họ hát câu kết đoàn
Hòa bình Thống nhất sang trang
Biết bao gian khó muôn vàn điều lo.
Mẹ tôi như một cánh cò
Mờ sương đã dậy,lò dò tận khuya
Cơm ăn chỉ một vài thìa
Cõng thêm khoai sắn chẳng chia tủi hờn.
Nhọc nhằn bao giọt mồ hôi
Còng lưng cắt lúa, nóng sôi giữa đồng.
Một tay san sẻ cùng chồng
Nuôi đàn con nhỏ, má hồng phôi pha.
Giờ đây một chặng đường xa
Mẹ tôi là cả bài ca dâng đời
Tuổi cao được phép nghỉ ngơi
Vậy mà sớm tối chẳng chơi bao giờ.
Đọc kinh, khẽ hát, ngâm thơ
Quét nhà, lau cửa mắt mờ vẫn vui
Nhìn mẹ lòng thấy bùi ngùi
Lưng còng tóc bạc,lui cui sớm chiều.
Thời gian đổ bóng liêu xiêu
Cháu con luôn nhớ những điều mẹ răn
Thương mẹ nước mắt nào ngăn
Còn mẹ như có tấm chăn- Ấm lòng.
XIN ĐỪNG QUÊN BÓNG MẸ HIỀN
Tác giả: Hải AnhVạn cổ tình thâm ơn cúc dục
Thiên thu nghĩa trọng đức sinh thành
Mẹ già sống túp lều tranh
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con.
Mẹ đâu cần lầu son gác tía
Mẹ chỉ cần tròn nghĩa đạo con
Một đời xuống biển lên non
Vì ai mà phải héo hon thân gầy.
Mẹ nuôi con từng ngày gian khổ
Dành tất cả hơi thở yêu thương
Nhặt từng gai gốc mù sương
Đớn đau đánh đổi bước đường con đi.
Tấm lòng Mẹ từ bi vô tận
Phải chăng là đức phật Như lai
Mẹ như nắng ấm ban mai
Đời không có Mẹ lấy ai nương nhờ.
Tôi mong rằng ai đó đừng quên
Khi vẫn còn Mẹ hiền đang sống
Dù cho đói khổ long đong
Cũng đừng để Mẹ rủi rong một mình.
THƠ LỤC BÁT: NHỚ MẸ
Thơ: Dương Tuấn
Chiều về lặng lẽ nhìn sông
Nhớ hình bóng mẹ mà lòng nao nao
Cây dừa vỗ giấc bờ ao
Đường quê hoa bưởi dạt dào hương thơm.
Khói chiều nhen cả vạt rơm
Bát canh ấm áp,hạt cơm ngọt ngào
Đêm về dịu khúc ca dao
Gió từ tay mẹ thổi vào tim con.
Gió đưa gió đẩy đầu non
Giờ về quê cũ nay còn mẹ đâu
Ngỡ rằng hôn tóc bạc màu
Ngờ đâu thân mẹ ngủ sâu đất lành.
Sân vườn, góc bếp, nhà tranh
Còn đâu bóng mẹ con thành mồ côi
Bao la tình mẹ biển trời
Mẹ là ánh sáng trọn đời trong con.
TIẾNG THAN LÒNG
Tác giả: Cúc PhạmGiờ này Mẹ ở nơi đâu ?
Có nghe con trẻ giọt sầu đắng cay?
Tóc Mẹ giờ đã như mây
Thương con giấu lệ đêm ngày chờ mong
Con đây cũng phận má hồng
Lấy chồng xa xứ cho lòng Mẹ vui
Nhưng sao lệ thấm bùi ngùi
Sầu dưng mấy núi mổi khi nhớ về
Quê Mẹ xa thẳm bộn bề
Thu đông hạ tới xuân về én bay
Giờ này con vẫn phương tay
Biết Mẹ mong nhớ lòng này xót xa
Bao năm tháng đã xa nhà
Muốn về con phải đi ba ngày đường
Tình thương Mẩu Tử khôn lường
Bao nhiêu tốt đẹp Mẹ nhường cho con
Lòng thành ghi tạc vàng son
Mong Mẹ mạnh khỏe chờ con trở về
Dù cho cách mấy sơn khê
Cũng không bằng nỗi nhớ về Mẹ Yêu ..!
ĐÃ BAO LẦN CON HỨA
Tác giả: Cúc PhạmLại một thu nữa con vắng nhà
Nhớ lắm Mẹ hiền ôi thiết tha
Con gửi tâm tư theo từng lá
Gió hỡi đưa giùm về chốn xa.
Nơi ta khôn lớn tuổi ngọc ngà
Mẹ già ngồi tựa cửa ngó ra
Trong nắng thu đưa Mẹ thầm hỏi
Út đâu sao chưa thấy zìa cà ?
Mẹ ơi năm tháng đã trôi qua
Bao nhiêu cay đắng tủi phận mà
Con vẫn neo đơn miền xa xứ
Nỗi buồn ôm ấp chẳng phôi pha.
Chờ con nhé Mẹ ngày không xa
Việc gia yên ổn sẽ về nhà
Ơn trời xin cho Mẹ mạnh khỏe
Con về bên Mẹ....Mẹ Yêu Nha..
MẸ QUÊ
Tác giả: Chiều ThuChiều nay hoa tím bâng khuâng
Làm Me se lạnh dõi chân trời buồn
Mấy mùa hoa nở ngát luồng
Mân mê cánh dại tím cuồn cuộn rơi
Xót xa nhìn Mẹ chơi vơi
Sầu đông mấy độ tả tơi bên thềm
Mây trôi sao cứ êm đềm
Ươm vàng nỗi nhớ chín mềm lòng con
Thời gian cuốn tuổi vàng son
Mà Cha biền biệt cuối con dốc dài
Sương khuya buông nhẹ hiên ngoài
Thương Me lặng lẽ... u hoài... bên song
Mẹ trồng vạt tím nhớ mong
Từng mùa khắc khoải… nhủ lòng... chớ quên..!
MẸ ĐẸP NHẤT
Tác giả: Đức NgọcTrong con Mẹ đẹp tuyệt vời
Đảm đang, hiền hậu, suốt đời thanh cao
Lung linh tựa những vì sao
Sáng ngời muôn thuở, ngọt ngào thiên thu
Thân thương, tiếng hát, lời ru
Dịu dàng nét liễu...vi vu gió lùa
Bên Mẹ, vui vẻ, cười đùa
Đời con còn Mẹ...như vua trên đời
Nói sao cho hết những lời
Ngày tháng bên Mẹ...tuyệt vời với con
Đời Mẹ chỉ một lòng son
Công dung ngôn hạnh...mãi còn sáng soi.
THƠ LỤC BÁT: CHO CON
Tác giả: Sương Trần
Cho con những tháng năm dài
Nắng mưa cam chịu hình hài mẹ yêu!
Gian nan gánh nặng thêm nhiều
Miếng cơm manh áo chia đều cho con!
Cho con tuổi mẹ hao mòn
Mảnh đời khốn khó sinh tồn cưu mang!
Mặc cho cơn lốc bước sang
Mẹ dang tay rộng lòng vàng cho con!
Cho con cả những tuổi son
Đêm khuya thao thức mong con thành người!
Đi qua tuổi trẻ rạng ngời
Mẹ hy sinh cả một đời cho con!
Cho con giờ mẹ đâu còn
Để con chia sẻ héo hon hao gầy!
Mẹ ơi hồn mẹ đâu đây
Chia xa khoảng vắng - vơi đầy cho con!..
MẸ HƯ VÔ
Tác giả: Chiều ThuLiu thiu bên cội cây già
Con thơ đẫm lệ là đà vào mơ
Mẹ hiền xõa cánh như tơ
Ấp yêu con trẻ xác xơ gầy gò
Mưa thu ngần ngại thập thò
Tàn hoa trắng nở cánh cò mỏng bay
Heo may trở giấc ngà say
Mẹ hiền tựa chiếc lá bay phập phều
Ơ à... dáng Mẹ liêu xiêu
Hình hài dợn gợn hắt hiu mập mờ
Ôm con mấy lượt ngẩn ngơ
Chỉ nghe tiếng nhói trong bờ tim côi
Níu hoài Mẹ trong mơ thôi
Dù tan mãi miết để môi tái bầm
Lặng im còn Mẹ âm thầm
Khát khao cựa giấc... ôm chầm.. Mẹ tan..!
BÀI THƠ: TIẾNG CHIM GỌI MẸ
Thơ: Dũng Bùi
Chiều nay nghe tiếng chim kêu
Khát khao gọi mẹ, một chiều chim ơi !
Tiếng kêu chạm đến nghẹn lời
Cho Ta nỗi nhớ về nơi quê nhà
Tiếng chim vang vọng trời xa
Bay về tổ ấm, mái nhà thân yêu
Riêng Ta đơn lẻ một chiều
Nhìn đàn chim sẻ, đáng yêu quây quần
Nỗi buồn nước mắt rưng rưng
Thốt lên gọi Mẹ, đã từng thương con
Tiếng kêu vô vọng đâu còn
Mẹ đi,đi mãi,..để con đợi chờ !
Tha hương ngày tháng bơ vơ
Tiếng chim chạm đến tuổi thơ một thời
Vui đi tiếng hót chim ơi !
Mình Ta mãi mãi một đời buồn thôi
Với Ta ngày tháng quen rồi
Tiếng kêu gọi Mẹ, mất hồi mười ba
Bao năm lưu lạc xa nhà
Tiếng chim gọi Mẹ,cho Ta nhớ nhiều
Chiều nay nghe tiếng chim kêu
Gọi nhau về tổ, nhớ nhiều chim ơi !!
BÀN TAY MẸ
Thơ: Quốc Phương
Bàn tay gân guốc sạn chai
Trải qua năm tháng bi ai mỏi mòn
Sinh thời nâng giấc đàn con
Lo từng bữa cháo héo hon thân gầy
Cha thì chiến trận hăng say
Ở nhà mẹ vẫn hàng ngày lo toan
Ruộng đồng hợp tác họp bàn
Bàn tay ấy vẫn miên man bốn mùa
Toàn dân hăng hái thi đua
Đôi bàn tay mẹ không thua trai làng
Cày bừa cấy lúa thẳng hàng
Lại thêm tay súng vững vàng trực ca
Hết thời chiến.. mẹ vẫn là
Hậu phương vững chắc giúp cha yên lòng
Cho dù nặng nhọc long đong
Bàn tay chai sạn vẫn không chịu lùi
Các con khôn lớn bằng người
Cũng tay mẹ dưỡng mấy mươi năm trường
Cuộc đời một nắng hai sương
Mẹ luôn thầm lặng đoạn đường đa đoan
Suốt đời mang cảnh cơ hàn
Niềm vui mẹ có một đàn con ngoan
Không hề nghe tiếng thở than
Hàng ngày mẹ vẫn ngập tràn yêu thương.
Quang Anh tổng hợp
Ai mà-đếm được-sao trời
Không ai đếm được-lá rơi-trong rừng
Công ơn của Mẹ đã từng
Con nào đếm được-như rừng-trời sao
Thân thương tiếng Mẹ ngọt ngào
Lòng con vẫn nhớ...thuở nào Mẹ trao
Tình Mẹ như những vì sao
Sáng ngời-muôn thuở..soi vào-đời con
Đêm nay-dưới ánh trăng tròn
Ánh vàng hiu hắt..lòng con nghẹn ngào
Nhớ xưa-con vẫn ước ao
Mai sau thành đạt...ân trao đáp đền
Công ơn-sinh dưỡng-Mẹ hiền
Phận con-chữ hiếu..ơn trên-phải tròn
Tình thương-Mẹ đã cho con
Mênh mông rộng lớn-còn hơn biển trời
Theo con-mãi mãi-không rời
Ngày đêm ôm ấp..những lời Mẹ khuyên
Xa quê vắng bóng Mẹ hiền
Lòng Con nhớ lắm..triền miên tháng ngày.
Lòng thổn thức nhớ mẹ gầy
Hôm nào mẹ vẫn còn đây
Quanh con quanh cháu dâng đầy thương yêu
Trăn trăn trở trở nhớ nhiều
Mẹ yêu ấm áp không gian gia đình
Hôm nay con chỉ một mình
Thấp nhan lại mẹ nghìn thu nhớ người
Chiều nghiêng vệt nắng cuối ngày
Gió vờn hương lúa men say gọi về
Dáng ai chầm chậm ngoài đê
Bay bay vạt áo bóng quê đậm đà
Bao năm tháng đã đi qua
Dấu chân còn đọng phù sa bãi bồi
Yêu sao mảnh đất quê tôi
Bãi ngô, đồng lúa, lưng đồi mía xanh
Nắng chiều đan sợi mong manh
Dệt hoa, thêu gấm, bức tranh hữu tình
Đời người hết nhục lại vinh
Qua đêm sẽ đến bình minh của ngày
Cho dù trời đất đổi thay
Bao nhiêu kỷ niệm ắp đầy trong con
Lưng cong, tóc bạc héo hon
Chiều in bóng mẹ vẫn còn vẹn nguyên./.
(Chiều buồn nhớ mẹ, tháng 8/2014)
Con về..nhìn bữa cơm rau
Dưới bàn tay Mẹ..Chiên xào đơn sơ
Thổi cơm..canh nóng..Mẹ chờ
Ôi tình của Mẹ.......vô bờ.....Mẹ ơi
Sợ lắm..mai vắng mặt trời
Nghĩa là vắng Mẹ...trên đời với con
Cầu mong..thân Mẹ..lâu mòn
Để Mẹ vui cùng....cháu con mỗi ngày.
Chín năm rồi mang bóng Mạ theo
Rừng sâu nắng tắt bóng cheo leo
Có người bảo Mạ xa xa lắm
Nhưng ! Mạ vai tôi, vẫn cõng đèo.
Chiều nhung nhớ mây buồn giăng mắc...
Nỗi đời cay đắng giơ vuốt của mẹ!
Miếng cơm manh áo mẹ lo.
Chợt nghe vọng quê nghèo ruột thắt từng cơn!
Chiều chiều tựa cửa mong con mỏi mòn...
Giữa đường ngày tháng âm u lo buổi cơm chiều.
Hương về quê mẹ đôi hàng lệ rơi!
Dù bao năm hoá vô thành".
Đại dương bao la đâu đã là nhiều!..
Dòng quê hoà với dáng mẹ.
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà.
Ngày qua tháng vội,năm dài...
Lúa xanh bát ngát xa miết?
Mong con mẹ chờ những u hoài.
Thương về bóng mẹ cô đơn...
Đôi lúc mải mê với tiếng dòng đời ồn ã..!
Chợt tỉnh giật mình nhớ mẹ..
Bóng dáng mẹ già mình hạc xương mai.
Con xa mẹ một đời thương nhớ...!
BÀI THƠ: NHỚ MẸ
Lúa vàng đang chín trổ bông
Bát ngát cánh đồng thẳng cánh cò bay
Mẹ già lặng lẽ tháng ngày
Luôn tay chăm sóc cho cây lúa vàng
Mồ hôi giọt dọc giọt ngang
Hạt lúa chin vàng bao nỗi gian truân
Yêu con mẹ vẫn dành phần
Hạt gạo trắng ngần nuôi lớn con thơ
Xa mẹ con mãi ngẩn ngơ
Tần ngần nhớ mẹ bao điều xót xa
Nhớ sao hương lúa làng ta
Như hương của mẹ cha ta hằng ngày
Mồ hôi đẫm ướt đường cầy
Để nuôi con lớn những ngày tháng qua
Ơn cha nghĩa mẹ vơi đầy
Cho con cuộc sống như ngày hôm nay.
Đêm nay sương xuống lạnh lòng
Mình con cô lẻ nhớ mong Mẹ già
Đời con sóng gió bao la
Mẹ đừng lo lắng ở nhà bình an
Mười năm cực khổ gian nan
Từ khi Cha mất Mẹ càng khổ thêm
Vất vả từ sáng đến đêm
Làm việc cực nhọc kiếm thêm đồng tiền
Cho con cuộc sống bình yên
Cơm no áo ấm Mẹ hiền gầy hao
Con xin nhớ mãi công lao
Khắc sâu tâm trí mai sau hết lòng
Khi nào dứt nợ non sông
Con về thoải nỗi nhớ mong quê nhà
Trả ơn báo hiếu Mẹ già
Trách nhiệm cao cả chính là của con
BÀI THƠ: MẸ
Lưng còm gánh nặng giữa trời mưa
Vất vả lầm than mấy chẳng vừa
Kiếp đặt nghèo eo trồi dạ nhẵn
Đời gieo khổ cực vướng lòng thưa
Ngày buôn muối củ tiền luôn thiếu
Buổi chạy hàng rong bạc chả thừa
Mẹ vẫn còng thân ngoài chợ vắng
Lưng còm gánh nặng giữa trời mưa
Con nay tóc trắng phai màu
Hao mòn sức khoẻ-ốm đau tăng dần
Mà còn-mang nặng-nợ ân
Công ơn sinh dưỡng-bội phần trở trăn
Bao năm lặn lội kiếm ăn
Bôn ba khắp nẻo-khó khăn chất chồng
Trải qua nắng gió mưa giông
Chỉ mong có được-những đồng tiền dư
Để con lập nghiệp an cư
Còn lo-cho Mẹ----tết tư-miếng trầu
Nhưng nào có được-mong cầu
Đạt như ý nguyện-buồn rầu trong tim
Ước mơ luôn bị nhấn chìm
Không còn đủ sức--đi tìm mộng mơ
Bao năm-mải miết đến giờ
Vẫn là con số---ngày chờ đêm mong
Nẻo đời phiêu bạt long đong
Cuối cùng chấm dứt-chạy rong một thời
Trở về- bên Mẹ-cái nơi
Bình yên ấm áp---xa rời-sân si
Mẹ ơi-biết phải-nói chi
Công ơn của Mẹ-khắc ghi trong lòng.
(Đức Ngọc)
Con đi công tác xa nhà
Phiền lòng một nỗi mẹ già sao đây!?
(Tuổi già như chuối chín cây
Như trứng đầu gậy, lắt lay ráng chiều)
Chẳng mang được mẹ đi theo
Con xin thưa mẹ mấy điều sau đây:
- Con xin gửi mẹ mấy ngày
Tạm nhà chị gái đủ đầy yêu thương
Em lo rải chiếu, quét giường
Chị lo cơm nước, ngày thường trầu cau
Động trời trở chứng mẹ đau
Cậy cô y tá ở sau nhà mình
Tuổi già đau mỏi thần kinh
Thuốc con gói sẵn, dễ tìm đó thôi
- Ở nhà ngoan nhé mẹ ơi!
Cầu thang đừng bước, sau hồi đừng đi!
(Văn Lê)
Công ơn mẹ
Suốt cuộc đời này con chẳng thể đếm đong
Những yêu thương giành cho con
Hằn lên những nếp nhăn
Và mái đầu bạc trắng...
Cầu trời cao xua đi cơn gió lộng
Để mẹ bình yên đón nắng ấm xuân này.
Qua chặng đường xa con lại về đây
Được yêu thương nép trong vòng tay mẹ
Dù lớn khôn nhưng trong mắt mẹ
Con vẫn là đứa trẻ...tuổi lên năm.
Lâu lắm rồi con nới được về thăm
Ngôi nhà nhỏ âm thầm nơi cuối bãi
Nơi đã trở che con một thời vụng dại
Nơi cùng mẹ dãi dầu mãi tới trăm năm.
Thương luống dâu vất vả những lứa tằm
Đêm mùa hạ nằm bên hiên hóng mát
Ầu ơ mẹ ru, quạt nan mẹ quạt
Chút gió nào dịu mát tuổi thơ con.
Thời gian trôi chúng con đã lớn khôn
Rời xa mẹ đi khắp miền đất nước
Bao năm qua hôm nay con mới được
Nép mái đầu trong lòng mẹ yêu thương.
(Phạm Thị Tuyết Ánh)
Mùa đông về đến ngõ rồi
Mà Con gái vẫn ở nơi xứ người
Gom từng nỗi nhớ nụ cười
Gửi về quê nhà tặng người Mẹ yêu
Con yêu Mẹ nhất trên đời
Vì Mẹ là cả bầu trời của Con.
(Beo Dat May Troi)
Mẹ không khóc vì chén cơm đạm bạc
Mẹ khóc mình, cảnh bèo dạt mây trôi
Bao nhiêu năm, chỉ mình Mẹ mà thôi
Vẫn lăn lộn, nổi trôi vì cuộc sống
Cố sống hết qua ngày dài tháng rộng
Giấu trong lòng, bao ước vọng vươn lên
Mẹ mãi làm, như một cách tìm quên
Giọt mồ hôi cuốn trôi bao khó nhọc
Mẹ sẽ cố lo cho con ăn học
Dẫu bao lần, Mẹ đã khóc vì đau
Người đàn ông của Mẹ ở nơi đâu?
Để Mẹ phải u sầu trong lặng lẽ
Mẹ vẫn nhủ phải thật là mạnh mẽ
Vì các con, tuổi trẻ Mẹ chẳng cần
Mong các con khôn lớn sẽ thành Nhân
Mẹ nằm xuống, lòng lâng lâng hạnh phúc...
(An Nguyen)
Mang con chín tháng mười ngày
Mẹ trông con lớn cả ngày lẫn đêm
Sớm hôm mẹ đứng dưới thềm
Cầu cho con được ấm êm sau này
Nhọc nhằn vất vả còn đây
Chỉ mong con được có ngày thành danh
Thân gầy khoác áo mỏng manh
Sớm hôm lặn lội để dành cho con
Dù cho sông cạn đá mòn
Tình thương cha mẹ vẫn còn trong con./.
(Tuyết Mai)
Ta mất Mẹ, cài hoa Hồng trắng
Nghe tủi lòng, lệ đắng trên môi
Mẹ ra đi, Mẹ đã đi rồi
Sao nghe thấy trông tôi thật lạ .
*
Ta mất mẹ, tình thương lớn quá
Buồn ngẫn ngơ như đá cằn khô
Mưa ơi mưa, xin hãy điểm tô
Dòng nước mát nhấp nhô lòng ngực.
*
Ta mất mẹ, nổi sầu tiềm thức
Đâu dể quên âm vực " Mẹ yêu "
Thời gian trôi hết sáng lại chiều
Con nhớ Mẹ đìu hiu nơi ấy .
*
Ta mất Mẹ , chẳng còn nhìn thấy
Dáng xiêu nghiêng run rẫy đơn côi
Thật bao dung lòng Mẹ tinh khôi
Xin nhắm mắt bồi hồi tưởng nhớ ..../. (Đông Phong)