Sau chùm thơ tình hay về mùa Thu, xin mời các bạn tiếp tục thưởng thức và chia sẽ những vần thơ tình hay về mùa Đông.
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Tác giả: Cà Phê ĐắngĐông lại về mưa buồn rơi lã chã
Lạnh không em khi gió đã giao mùa
Áo anh tặng nay em mặc có vừa
Khăn choàng cổ ngày xưa...em còn giữ?
Tình chúng ta tuy đã là quá khứ
Nhưng hình em anh vẫn giữ chẳng mờ
Không còn anh bên cạnh em nhắc nhở
Phải tự mình chăm sóc...nhớ nghe em
Gió đông về mang giá rét từng đêm
Anh ước được chia cùng em chút lạnh
Chân lạc bước giữa đêm dài cô quạnh
Mãi mơ về thuở hạnh phúc ấm êm
Ngày chia tay trăn trở thức trọn đêm
Đôi dòng lệ ướt mềm trên gối nhỏ
Dù cách xa luôn nhớ về nơi đó
Tình dỡ dang nào có tại chúng mình
Giấu thương đau chôn chặt một mối tình
Chân cố bước tỏ ra mình mạnh mẽ
Và em ơi xin hãy yên lòng nhé
Nỗi đau này thời gian sẽ phôi pha.
BÀI THƠ: CHỚM ĐÔNG
Thơ: Kim Long Nguyễn
Có phải đông về mới sáng nay
Hàng cây lạnh giá dáng khô gầy
Cành trơ trụi lá lòng chua xót
Xác héo thân tàn dạ đắng cay
Cõi tạm nhân sinh đầy sóng gió
Trần gian cuộc sống thoáng mây bay
Ngày xanh vội vã trôi nhanh quá
Bóng xế buồn vương tủi tháng ngày.
SẦU ĐÔNG
Tác giả: Minh Thu TạThu đã hết đông sang rồi đó
Hoa cỏ sầu bởi gió mùa đông
Em nghe buốt giá trong lòng
Tim côi thổn thức đôi dòng lệ cay.
Chiều buồn gió thoảng bay hờ hững
Gửi cánh diều lững thững tầng không
Cho em nhắn gửi nỗi lòng
Thương người xa vắng mỏi mong đợi chờ.
Diều thả cánh ngóng chờ tin gió
Mang tin về bầy tỏ yêu thương
Trái tim trao gửi vấn vương
Nơi miền xa ấy yêu thương dạt dào.
Cánh diều vẫn nghiêng trao đón gió
Mong món quà từ gió gửi trao
Nhưng sao chẳng có tin nào
Gió kia hờ hững vẫy chào diều xanh.
Hoa chẳng nở trên cành rực rỡ
Nắng buồn rầu bỏ lỡ bình minh
Trúc xinh vẫn đứng một mình
Diều sầu nhớ gió buông mình đứt dây.
MÙA ĐÔNG ĐẤT KHÁCH
Tác giả: Minh HuyGiá lạnh âm thầm nhớ kẻ xa
Tìm đâu những phút ở quê nhà
Đô thành khói bụi mờ nhân ảnh
Đất khách sương hàn nhạt bóng hoa
Ngóng đợi bao ngày đau ý bậu
Mong chờ lắm buổi xót tình ta
Đông này dạ gót sầu muôn ngã
Mộng thuở đoàn viên nghĩa đậm đà.
THƠ MÙA ĐÔNG: YÊU ĐI ANH
Thơ: Vân Nguyễn
Có phải đông về..làm anh thêm lạnh
Gió Bấc thoáng qua..càng chạnh lòng hơn
Chờ đợi chi "hỡi trái tim cô đơn?"
Mà không yêu cho đong đầy hơi ấm
Yêu đi anh, bàn tay có người nắm
Dìu dắt nhau trên phố lắm người qua
Rồi cùng nhau vượt những chặng đường xa
Tay trong tay thiết tha từng khoảnh khắc
Yêu đi anh, cho môi mềm khao khát
Nụ hôn nồng đang rạo rực vì yêu
Rồi cách xa lòng nhung nhớ thật nhiều
Gom nổi nhớ bấy nhiêu cho là đủ
Yêu đi anh, để có từng giấc ngủ
Người thức khuya, người nhắn nhủ "ngủ đi.."
Rồi đôi lần biết bảo vệ, chở che
Biết quan tâm, lắng nghe lời tường tận...!!
MÙA SANG
(Cong Kute)Thu đi, đông lại đến rồi
Thời gian như thể nước trôi qua cầu
Nỗi buồn sao mãi khoét sâu
Lòng đau, dạ tủi, tim sầu không thôi..
Làm sao cho hết chơi vơi
Làm sao cho hết kiếp đời chênh chao
Đông về cho nắng hanh hao
Cho cơn gió lạnh buốt vào tận tim...
Ngu ngơ, thảng thốt kiếm tìm
Chút hạnh phúc mọn đang chìm nơi đâu
Đời là cả chuỗi ngày sầu
Đợi khi nhắm mắt, buông câu...hết buồn !
MÙA ĐÔNG VỀ
Thơ: Nguyễn Văn ChiểuCó phải đông về lạnh lẽo không
Trời khuya gió thổi gợn se lòng
Mơ ngày kết mộng đan tình thỏa
Ước vọng sum vầy mở ngõ thông
Nẻo khuất mưa dầm oanh vẫn đợi
Phương này nắng hạn liễu thường trông
Mong kề má tựa đêm huyền ảo
Sưởi ấm bờ môi đã nhạt nồng.
THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG: NGÀY KHÔNG EM
Thơ: Phụng Hải Đăng
Gió bắc tràn về hôm nay
Mây từ đâu đến, mưa bay ướt đường
Chênh chao nỗi nhớ vấn vương
Thu đi để lại mùi hương cốm nồng
Đúng rồi ! Trời đã vào đông
Ở xa em lạnh lắm không giờ này ?
Ra đường mặc áo ấm ngay
Quàng thêm khăn nhé, găng tay đeo vào
Ngoài vườn cây lá xôn xao
Gió lạnh vẫn thổi ào ào từng cơn
Trong phòng một bóng cô đơn
Lo em ướt áo, đường trơn khó về
Mùa đông dài lắm lê thê
Thương em vất vả bận nghề quanh năm
Mặc cho gió rét căm căm
Hàng ngày công việc vẫn chăm chỉ đều
Muốn gửi cho nắng thật nhiều
Giúp em ấm áp là điều anh mong
Ước gì sớm hết mùa đông
Trời trở ấm lại để không bận lòng
Ngồi buồn giở nhớ ra hong
Chỉ ta với lại ngày không em rồi !
BÀI THƠ: TẢN MẠN CHIỀU ĐÔNG
Thơ: Hồng Cẩm
Dạo bước vườn xuân một buổi chiều
Nghe hồn khắc khoải nhớ người yêu
Ngàn năm hẹn ước lòng không đổi
Trọn kiếp chung tình...dạ chẳng xiêu
Dạo bước trường xưa bỗng nhớ người
Hè về góc phượng kín hoa rơi
Tình yêu áo trắng thời hoa mộng
Để lại hồn ta...mãi nụ cười
Dạo bước công viên dạ thẩn thờ
Thu vàng trải nắng nhuộm trời mơ
Nhưng lòng man mác buồn tê tái
Cũng bởi lòng vương...khúc đợi chờ
Dạo bước làng quê khói ngập đồng
Ngồi buồn dõi mắt phía dòng sông
Mơ người lữ thứ hồi quê cũ
Thỏa dạ mong chờ...buổi tiết đông!
CHUYỂN ĐÔNG
Tác giả: Nguyễn Thành DiệuVũ trụ thay mùa chuyển sắc Đông
Hồng nhan tủi phận lỡ duyên nồng
Dời canh rũ rượi tìm quanh quẩn
Đổi khắc bơ phờ mộng viễn vông
Đã hận mây trùm se cửa vắng
Thêm hờn tuyết phủ lạnh phòng không
Đường tơ nghẽn lối hồn tơi tả
Hụt hẫng đêm về bởi nhớ trông.
MÙA ĐÔNG
Tác giả: Ng Sinh ThủyĐông về tiết lạnh đu đưa,
Lòng em trống vắng có thừa hay không?
Hay em đang tự dối lòng!
Vẩn yêu, vẩn nhớ, vẩn trông anh về.
Giờ anh đang ở bên mê
Qúa nhiều màu sắc... đường về anh quên?
Đông về ngày tháng buồn tênh,
Mong anh ra khỏi nơi quên ân tình.
Anh về ôm lấy tình xinh,
Bao lời hứa hẹn chúng mình như xưa.
Vẩn yêu, thương mấy cho vừa,
Ru em vào chốn mây mưa bềnh bồng.
Ru em, ru mãi mùa Đông,
Thiên thai một cỏi chung lòng dìu nhau.
Mùa Đông xin chậm qua mau,
Thiên thai chung bước tháng ngày bên nhau..!
MÙA ĐÔNG CỦA TA
Tác giả: Quên Tôi Là AiĐông về lắm hạt mưa bay
Còn ta uống rượu, chỉ say một mình
Gác buồn ly trọng ly khinh
Tự ta thổ lộ tâm tình cho ta.
Rượu vô người lắm lời ra
Còn ta say rượu chỉ ca một bài
Khúc buồn thảm khốc bi ai
Hát cho rượu cạn,ngày dài nhanh qua.
Buồn này còn mãi theo ta
Gác buồn rượu cạn còn ta với mình.
BÀI THƠ: ĐÔNG VỀ RỒI
Thơ: Vân Nguyễn
Đông về rồi trời bắt đầu se lạnh
Mang trong lòng nỗi canh cánh suy tư
Nhớ thương ai mà lại cứ chần chừ
Câu hờn dỗi còn dường như lưu luyến.
Gió đông lạnh chợt làm ta xao xuyến
Gợi chút buồn nhớ đến chuyện ngày xưa
Nơi phố nhỏ ai đã từng đón đưa
Của một thời mà nắng mưa chung lối.
Vẫn nhớ lắm lần đầu gặp bối rối
Mong trông chờ bứơc chân vội nhìn xa
Để giờ đây toàn chỉ thấy nhạt nhoà
Từng giọt đắng lại vỡ òa nhung nhớ.
Đông về rồi vần thơ tình trăn trở
Câu với từ ghép bỡ ngỡ phân vân
Viết gì đây mà dạ cứ tần ngần
Để lạc lõng rồi xa dần ẩn khuất.
Phố nhỏ xưa đậm buồn vui chất ngất
Chợt chạnh lòng ta giở lật ngày xưa
Đến hôm nay biết nói sao cho vừa
Đông lạnh vắng chỉ còn mưa sương gió.!
THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG: MÌNH HẸN HÒ ANH NHÉ!
Thơ: Vân Nguyễn
Đông về rồi mình hò hẹn anh nhé!
Để mỗi ngày khỏi đơn lẻ ước ao
Mối tình si mà ta vẫn khát khao
Câu yêu thương lời ngọt ngào nhớ mãi.
Trời lạnh rồi anh ơi đừng khắc khoải
Đừng ngó lơ mãi mê mải về ai
Thu đi xa bỏ sợi nắng nhạt phai
Để ngày qua lại giằng dai nỗi nhớ.
Hò hẹn nhau có gì mà bỡ ngỡ
Bao mong chờ nhớ hơi thở sớm trưa
lối phố nhỏ còn đây vẫn như vừa
Chiều lạnh vắng bóng ngừơi thưa mong mỏi.
Đông về rồi vòng tay đang mời gọi
Câu ân tình như len lỏi vào tim
Nhìn dõi theo ánh mắt lại kiếm tìm
Xin đừng thấy khoảng lặng im vời vợi.
Hò hẹn thôi có gì phải nghĩ ngợi
Tha thiết chờ và ngóng đợi nơi đây
Bao vấn vương hạnh phúc dâng ngập đầy
Về cùng nhé ta chung xây mộng ước...!
BÀI THƠ: NỖI BUỒN MÙA ĐÔNG
Thơ: Hà Thu
Đông vội vã xua tan màu nắng
Mang mưa về nằng nặng âm u
Trời xanh khuất bởi mây mù
Nhạc lòng khơi lại khúc ru nghẹn ngào
Yêu dấu hỡi ! Làm sao quên được
Mùa đông xưa mình bước song hành
Gieo mầm ươm dệt tình xanh
Đôi tim hòa hợp mộng lành mơ hoa
Góc phố cũ mưa nhòa trơn lối
Đêm đông buồn chàng vội ra đi
Bỏ em vai nhỏ nặng ghi
Lòng ôm một mối tình si đợi chờ
Bao ngày tháng bơ vơ cô lẻ
Ngóng trông người nuốt lệ sầu tư
Bao nhiêu vần điệu âm từ
Gom vào ngồi dệt tình thư gởi người
Mong chàng hãy về khơi bếp lửa
Sưởi ấm lòng vai tựa kề nhau
Thủy chung son sắc một màu
Trầu xanh quyện thắm bên cau suốt đời
Về đây nhé người ơi em đợi
Đừng để tình xa với tầm tay
Buồn thương chim nhạn lạc bầy
Não lòng ai oán mi cay lệ nhòa.
NỖI SẦU ĐÊM ĐÔNG
Thơ: Nguyễn NhânĐêm không ngủ khơi niềm thương nỗi nhớ
Biết em giờ nơi đó lạnh lắm không
Khi tiết mùa đang trở giấc vào đông
Chiếc chăn bông có sưởi lòng em ấm
Vạt sương khuya sao trời thêm ảm đạm
Đóm thuốc tàn khói loãng phủ màn đêm
Sầu hắt hiu bên góc vắng không đèn
Mắt đờ dại mong đêm dài mau sáng
Thời gian ơi sao chừ như quá chậm
Muốn làm gì rút ngắn được ngày đêm
Hồn suy tư đôi mắt mãi nhắm nghiền
Đếm nhịp thở nơi miền xa xôi lắm
Con tim ơi cớ làm chi cố ráng
Cứ tôn thờ bóng dáng đã mờ phai
Mơ mà chi vóc ngọc nét trang đài
Để mi chịu những tháng ngày đau khổ
Hay có lẽ tình yêu không đúng chỗ
Con tim khờ trăn trở mãi làm chi
Nếu biết đau sao cứ níu ôm ghì
Không muốn quên thôi thì mi cứ nhớ..
LẠC LỐI GIỮA MÙA ĐÔNG
Thơ: Diệp Ly
Đông lại về trên miền nhớ chơ vơ
Một mảnh tình riêng đợi chờ vô vọng
Năm tháng lặng trôi đường dài đơn bóng
Đêm vẫn mịt mùng ngày vẫn mông lung.
Hơn nửa cuộc đời tình có như không
Một mối duyên thừa giữa dòng oan trái
Nước mắt tuôn rơi niềm đau còn lại
Mấy nẻo đường tình oằn gánh trả vay.
Ta chẳng trách trời hay giận riêng ai
Một kiếp phù sinh mây bay gió thổi
Một chút tơ vương chiều đông lạc lối
Nửa mảnh hồn sầu bối rối lời thơ.
Gió bấc lạnh lùng cây cỏ xơ rơ
Gối mỏi chân chùng ngẩn ngơ kỷ niệm
Sương khói bủa giăng hoàng hôn tắt lịm
Quanh quẩn đêm trường tìm kiếm dư hương.
THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG: VỀ ĐI ANH!
Thơ: Diệp Ly
Đông đã về trên lối nhỏ chiều nay
Từng cơn gió lạc loài trong đêm vắng
Em cô đơn bên nỗi buồn thầm lặng
Về đi anh đêm trắng có em chờ.
Đông đã về cây cỏ cũng xơ rơ
Ngàn mây xám dật dờ trong sương lạnh
Ôm tình si em ngồi trong cô quạnh
Về đi anh trăng lặn đã lâu rồi.
Đông đã về cho nỗi nhớ lên ngôi
Chôn ký ức mồ côi vùng kỷ niệm
Đông giá băng mà tình không tắt lịm
Về đi anh hiện diện cả trời thương.
Đông đã về em góp nhặt dư hương
Sương gió lạnh cõi tình trường vẫn ấm
Con tim yêu là biển tình thăm thẳm
Về đi anh thèm lắm một vòng tay.
Đông đã về anh phương đó có hay?
Có nghe lạnh lúc canh dài thao thức?
Có thấy chăng khối tình sầu day dứt?
Về đi anh hạnh phúc mãi mong chờ.
MÙA ĐÔNG VỀ
Thơ: Quốc Phương
Tháng mười về mang theo cơn gió lạnh
Trải khắp miền..khi mới tạnh bão giông
Gió lạnh về báo hiệu đã sang đông
Trong cái rét là màu hồng duyên thắm
Phiên chợ cũ..người người đi mua sắm
Đủ sắc màu áo lạnh ngắm mà mê
Những lứa đôi say đắm lúc gió về
Cùng trao hẹn trọn lời thề chung thủy
Ở đâu đó dưới trời đông mộng mị
Sưởi ấm lòng đôi lứa tựa bờ vai
Hứa với nhau cùng xây dựng tương lai
Đây mùa cưới..kết lâu đài tình ái
Cơn gió lạnh đưa tình yêu đẹp mãi
Mùa đông về..như dải phép nhiệm mầu
Chút hương nồng trai gái gửi trao nhau
Hòa quyện mãi như trầu cau đỏ thắm.
Quang Anh tổng hợp
ĐÔNG VỀ
Mùa thu đi như bước chân vô hình
Rẽ lối thời gian,trôi về miền hoang dã
Nơi không có anh,không có em
Không dỗi hờn lặng câm
Cũng không có yêu đương hối hả
Những tờ lịch vô hồn
Bóc dần năm tháng
Những tờ lịch trắng
Phong phanh một ngày mùa đông
Em về đi,chiều sương tím mênh mông
Sông đã cạn,dòng ngập ngừng đá sỏi
Em về đi,lòng còn không bối rối?
Lá còn xanh,rừng khép vội lòng nhau
Lời ru buồn,trôi giấc điệp ngàn sau
Giọt nước mắt mặn mòi lòng bể rộng
Đưa anh về mùa đông
Vần thơ se se lòng
Thấy đêm chập trờn hư ảo
Thấy mình mong manh vạt áo
Phải chi
Mùa thu không cất lời bạc bẽo
Đông tràng về khi mùa thu hấp hối
Thiếu vòng tay ấm áp đợi hao gày
Anh yêu em một tình yêu vừa chớm
Rồi lặng buồn giây phút nhớ đơn phương
Anh muốn biết tình yêu kia có thể?
Đừng để anh chờ với nổi cô đơn!
Hải Phòng mùa này đông cũng sắp sang
Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
Chợt giật mình thấy sống mũi cay cay...
THÁNG ..đông tới lạnh lùng như bão
MƯỜI ..chín qua đan áo dệt tình
TIẾT ..trời buốt giá làm thinh
LẠNH ..hoàng hôn xoã bên mình rẩy nương
DẦN ..bóng tối xen luồng bỏ nắng
THEO ..gió thu vẵng lặng ra về
PHŨ ..mờ khung cảnh triền đê
MÀN ..hoa bông trắng vò ve trãi đường
TUYẾT ..rơi rớt thềm vương nhỏ giọt
TRẮNG ..má đào trên gót bước em
NGANG ..đây nũng nịu dìu êm
ĐÈO ..vai anh nhé môi mềm ta trao
ĐẪM ..dòng ngọt lẫn núng nao
SƯƠNG ..khuya hãy để muôn màu khẽ yêu.
(Tấn Phát)
ĐÊM CÔ ĐƠN
Đêm cô đơn trong ta buồn thăm thẳm
Muốn giọt sầu mà lệ chẳng muốn lăn
Nhắm bờ mi trên sống mũi cay giầm
Cúi gục đầu ngòi bút giọt lòng đưa
Đêm cô đơn ngồi buồn vây giá lạnh
Chiếc đồng hồ sáo rộng tích tắc đưa
Ngoài đâu xa tiếng gió buồn rít nhẹ
Tiếng pháo trời vẳng lại đốt đêm côi
Đêm cô đơn em buồn vương giấc ngủ
Thấy giọt sầu còn nặng khóe bờ mi
Cô đơn lẻ em chìm vào giấc mộng
Để ta buồn ngồi đếm giọt cô đơn
MÙA ĐÔNG VẪN LẠNH
Một mình đối mặt mùa đông.
Tại sao lạnh thế? Tại không có người.
Tạo ra được những nụ cười.
Để luôn ấm áp cùng người ở đây!!!
Đêm về rũ xác lá lưa thưa
Gọi khẽ trong vườn đã ngủ chưa
Ngỏ vắng đìu hiu sương kín phủ
Buôn làng tỉnh mịch gió về lùa
Lẻ loi ánh tỏa soi mờ quyện
Lạnh lẻo chuông lồng khẽ nhẹ khua
Lác đác trên cành sao ẩn hiện
Tiết hanh se lạnh báo sang mùa
(Thắng Nguyễn)
Nhớ chiều nào, anh đến thăm em.
Chiều mùa Đông sương mờ, gió lạnh.
Hai hàm răng khua nhau lạch cạch.
Rét tê người, anh vẫn tới thăm em.
Ngập ngừng, chẳng giám xưng hô anh với em.
Chỉ Tớ với Cậu ôi sao thật kỳ lạ.
Thủa học trò sáng trong như nắng Hạ.
Xa cách, bây giờ Thơ (thẩn) chợt nhớ em.
Hiu hắc khung trời buồn se lạnh
Ta thấy mình cô quạnh mù khơi
Tình yêu chết lặng bên đời
Lòng như thổn thức chơi vơi ngỡ ngàng
Ôn kỷ niệm cung đàn tình lỡ
Để gieo sầu tiếng nợ ái ân !
Mùa đông lạnh lẽo bao lần
Mà sao ta nhớ cố nhân vậy kìa !
Tình là gì ai chia cách biệt
Ta hỏi người ,người biết hay chăng ?
Đêm thì chết nữa vầng trăng
Ngày thì réo rắc lệ hằng đau thương
Tôi vẫn biết mình không còn trẻ nữa
Như cây già trơ trọi giữa mùa đông
Nhưng tim tôi lại rực lưả tình nồng
Hay tôi đã yêu rồi không biết nữa?
Và tôi cũng biết em còn rất trẻ
Như cây mùa xuân nẩy lộc đâm chồi
Em là người thắp lửa trái tim tôi
Có lẽ nào tôi yêu em,không lẽ?
Nhưng tôi biết điều đó là không thể
Vì hai ta ,đôi đũa lệch mà thôi
Nhưng tim tôi đã bị tổn thương rồi
Bởi biết quên em là điều không dễ !!!
Gió lạnh đêm về len gác trọ
Trăng soi rèm cửa - bóng phòng không
Tìm đâu tri kỉ mùa Đông lạnh
Để ấm tình anh giấc ngủ nồng
Mùa đông này anh sẽ tìm về thăm lại chốn xưa
Nhỡ đâu em cũng lặng thầm quay về ngang qua đó
Nơi lưu giữ từng khoảnh khắc ngày chúng mình gắn bó
Cả bao đêm tụi mình ngồi mặc sương trời rơi đẫm tóc vai
Anh sẽ về mà tự xòe nắm lại đôi bàn tay
Hỏi năm tháng còn níu giữ gì trong kí ức
Hồi tưởng về bao lần em dỗi hờn thổn thức
Xem còn giọt nào vẫn đọng lại trên khóe mi...
Anh tự vấn mình điều gì làm em lặng lẽ bỏ anh đi
Khi kỉ niệm và sự thông hiểu chúng mình đều đã có
Luôn cả những dự tính về chặng đường dài vượt khó
Không lẽ nào tất cả chỉ là những lời dối đùa thôi sao ?
Anh sẽ về dẫu biết chẳng còn phập phồng nôn nao
Khi tình yêu giờ chìm sâu dưới lớp đất cằn khô sỏi đá
Không còn ai chăm tưới nên chẳng thể đơm chồi ra lá
Lặng lẽ nhìn từng góc nhớ một thuở giờ hóa rêu xanh...
Anh sẽ về tự mình đi qua con dốc cũ loanh hoanh
Lượm nắng đông xem còn hường gì hương tình cũ
Những bài thơ tình anh viết riêng em như lời tự thú
Chắc hồn mực xanh hôm nào giờ chưa thể rã phai...
Anh sẽ về dù cho chuyện chúng mình có ra sao đi nữa ở tương lai
Hàng thông già nhân chứng cho cuộc tình ta chắc sẽ mừng vui lắm
Và biết đâu em cũng kịp về trao lại anh nụ cười và bàn tay xưa nồng ấm
Chắc mùa đông này chúng mình không còn lạnh lẽo nữa phải không em...?!
(Lê Thanh Tâm)
Khi em mang nỗi nhớ về phố thị
Chờ Đông tàn ngồi đếm cánh tuyết rơi
Khi mưa Ngâu còn nhỏ giọt chơi vơi
Ta lạnh lắm vì mỗi chiều lặng lẽ.
Đi qua lối vắng , rộn ràng bầy sẻ
Gọi đàn về ủ ấm với đêm đông
Em cô đơn ôm chiếc gối cô phòng
Hơi ấm đủ làm tim ta tê tái...
Khi em mang nỗi buồn về cất lại
Gói ghém một thời đã bỡ ngỡ cùng nhau
Ta sẽ âm thầm trong nơi chốn thẳm sâu
Hạnh phúc nhé Ta chỉ cần em thế.
(Lap Tran Duc)
Đông này nồng ấm lửa yêu
Bên nhau mình dệt thật nhiều mộng mơ
Lửa yêu đan với vần thơ
Dịu dàng anh nói mãi chờ nhé em.
Tim em con sóng chiều lên
Lời yêu vỗ nhịp ái êm dịu dàng
Bờ môi anh thật nồng nàn
Anh trao em cả thế gian tình nồng.
Yêu anh yêu cả mùa đông
Không còn gió lạnh, ấm lòng bên nhau
Vòng tay ôm chặt thật lâu
Tình yêu khắc thật đậm sâu trong lòng.
Phút giây hạnh phúc mùa đông
Không còn giá lạnh ở trong tim mình
Rực cháy hai ngọn lửa tình
Yêu thương rực rỡ lung linh say nồng.
Hạnh Nguyễn 8/10/2014
Sáng ra bờ suối nắng chang chang
Đông tới mà sao nắng ngỡ ngàng
Có phải năm nay đông chẳng lạnh
Để ta ngắm tiếp những "đồi, hang"
Nước da trắng má hồng cằm nhọn.
Mắt long lanh môi thắm tóc hoe vàng.
Công chúa đến làm ấm lòng thi sĩ.
Rồi chợt đi như bông tuyết chợt tan
Em ra đi giữa mùa Đông giá lạnh
Lúc Thu tàn hiu quạnh cảnh hoàng hôn
Để cô đơn cằn cỏi một tâm hồn
Để một kẻ giận hờn người vong phụ
Đông về chi mà vô tình níu rủ
Lá đổi màu cây nghã ngủ giữa Đông
Sương rơi thêm trên những giọt nắng hồng
Một kẻ đợi đứng giữa dòng nước mắt,
Ngày em đi anh không tin sự thật
Dẫu phủ phàng nhưng chấp nhận mất em
Cứ như thế nỗi nhớ lại chồng thêm
Và mỗi đêm anh nén kiềm cảm xúc
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút
Cũng dần tàn những kí ức trong anh
Biết con tim nó vỡ nát tan tành
Nhưng chẳng trách sao em đành bỏ ngỏ
Anh cảm nhận chiều nay trời đổi gió
"Đông Bắc" về em có mặc ấm không?
Người thế anh có thật sự một lòng
Yêu thương em như là em mong đợi,
Em vui không sống bên tình duyên mới
Mùa Đông về,em hạnh phúc với vui không.?
Cơn mưa đổ, chiều đông xào xạc
Đong nỗi buồn, man mác xa xăm
Bóng hình em khuất bao năm
Mưa rơi loang lỗ, thấu chăng hỡi người
Tình ngăn cách, bầu trời đổ lệ
Mưa rì rào, kể lể đau thương
Bàn tay hơi nóng còn vương
Nghìn trùng xa cách… thê lương thế nầy
Hoàng hôn phủ, lấp đầy bóng tối
Ánh sao khuya, le lói âm u
Đông về tiễn biệt mùa thu
Từng cơn gió rít, vi vu ngập lòng
Gót son bước, sao không quay lại
Ta tiếc rằng … mình mãi mất nhau
Em về để lại niềm đau
Mộng gầy nỡ muộn… thành câu TẠ TỪ…
(Đoàn Việt)
Em từng thắp lửa lòng tôi
Sưởi con tim ấm khi trời vào đông
Bây giờ càng đợi càng mong
Em càng lặng lẽ càng không đoái hoài
Mặc tôi trôi giữa dòng đời
Hoà cùng đám lá thu rơi buốt lòng
Em gieo tôi một mầm mong
Thành cây rồi lặng trời trồng thôi sao
Em đem vị ngọt tình yêu
Chỉ treo lơ lửng trên đầu làm chi
Nên em ! Em cứ đi đi
Níu người ở níu giữ gì người xa
Coi như giữa mỗi chúng ta
Người dưng nước lã tình là hư không
Tàn rồi đã tắt lửa lòng
Dễ gì nhóm lại nen chăng làm gì
Đi đi em hãy đi đi
Thôi đừng ! Đừng nữa ! Lời gì cũng không
Thu tàn trời đã lập đông
Đốm leo lét lửa cuối cùng cũng theo.
(Nguyễn Thanh Xuân)
Ngoài kia gió lạnh đang về
Tim tôi buốt giá não nề ai hay
Ngày xưa hai đứa nơi này
Bên nhau chung bước đắp xây ân tình
Thiên đường chỉ có đôi mình
Bao lời nồng ấm luôn dành cho nhau
Mộng vàng ngỡ mãi luôn trao
Ngờ đâu em đã quên bao lời thề
Bây giờ cách mấy sơn khê
Người đi kẻ ở tái tê lòng buồn
Ngoài trời bao giọt mưa tuôn
Là bao chua xót đêm trường nhớ em!
(Thanh Linh - 06.11.14)
Đông này lạnh lẽo giống đông xưa
Khác mỗi tình xưa thoáng qua rồi.
Chỉ còn gió lạnh với mình tôi,
Không em tôi lạnh, lạnh thôi rồi.
Anh có biết đông về giá lạnh,
Một mình em thao thức đêm dài.
Tiếng gió rét lòng em se lạnh.
Nhớ anh nhiều thương lắm anh ơi.
Anh có biết đông về giá lạnh
Nỗi nhớ mong anh đợi bao ngày.
Bên giường nhỏ ấm chăn em đợi.
Đợi anh về mùa cưới mà anh,
Anh có biết tiếng gió rét ngoài khe cửa.
Gió lạnh từng đêm năm tháng em chờ.
Tuy ấm trong chăn nhưng lòng em giá lạnh.
Nằm một mình buồn lắm anh ơi.
Chăn sắm cưới đã hai năm về trước.
Đợi anh về mùa cưới mà anh.
Chiếc gối em may còn nguyên lớp vải.
Để đón anh về chung gối chung chăn.
Chiếc gối em thêu đôi chim hạnh phúc.
Có giải lụa mềm mại trắng mà anh.
Nền vải trắng lòng em trong trắng.
Dải lụa mềm máu chảy trong tim.
Anh có biết đông về giá lạnh.
Lòng anh mong đợi đón em về.
Anh có hiểu mỗi mùa đông em đợi.
ấm vì chăn lạnh giá vì tình.
Mỗi đông về lòng em nhớ lại.
Nằm một mình buồn lắm anh ơi.
Chiếc gối em may chờ ngày hạnh phúc.
Được cùng anh trong chiếc gối đôi.
Ngày về phép ta làm lễ cưới.
Anh để đông này hay để đông sau.
Thời gian nào anh được nghỉ phép.
Đón em về trong chiếc gối đôi.
Em rất mừng khi anh trở lại.
Được gối lên chiếc gối của em.
Nền vải trắng đôi chim hạnh phúc.
Trái tim lồng trong chiếc gói đôi.
Trong im lặng môi em kề sát.
Em nghẹn ngào khó nói lắm anh ơi.
Bởi vì thời gian anh đi biền biệt.
Đến ngày về em sợ mất anh.
Em bảo anh lại gần em chút nữa.
Vòng tay em xiết chặt lấy anh.
Em nghẹn ngào niềm vui xúc động.
Tuy gần anh em vẫn sợ khi xa.
Bởi nỗi nhớ tình yêu bốc cháy.
Đêm hôm nay đông về giá lạnh.
Ấm vì chăn ấm cả vì tình.
Anh có biết tháng năm em đợi.
Vẫn một lòng chung thủy chờ anh…
(Ông Cụ Non)
Anh hẹn sẽ đến thăm em
Niềm vui chan chứa ước thèm nụ hôn
Ngóng trông không khỏi bồn chồn
Thời gian ơi, hãy nhanh hơn chút nào!
Cho em được thoả ước ao
Xua đi nỗi nhớ cồn cào tháng năm
Vậy mà nào có được thăm
Vì công việc bận anh chăm hàng ngày.
Hôm nay trời chuyển heo may
Se se cái lạnh ước tay ấm mềm
Ước nghe giọng nói dịu êm
Thì thầm khẽ khẽ nhẹ bên mơ màng.
Anh ơi sao quá vội vàng
Về có chốc lát lỡ làng đợi trông
Chờ mong trở lại hư không
Mình em trống vắng lạnh đông đầu mùa.
(Thu An)
Vẫn thấy em cười trên lối hoa
Mây vờn mái tóc nắng giao hòa
Từ độ cách xa em anh mộng
Lộng gió ngàn sao cuộn giao thoa .
Và thoáng em cười với gió đông
Cho lòng khắc khoải nhớ môi hồng
Say sưa sầu lắng đêm dài tưởng
Ánh mắt em màu xanh rất trong .
Em ơi ! giờ em ở phương nao ?
Đôi má còn xinh tựa hoa đào
Mê ly khắc khoải trăng vờn mộng
Kiếp số phủ phàng anh xuyến xao .....!
(Nhạt Nhòa)
Ta lạc mất nhau như chim trời cuối bãi
Nửa hoàng hôn ta không biết tìm đâu
Cứ lần theo dấu vết tình còn lại
Ta đi tìm nhau… khi để lạc mất nhau
Nghe mùi tóc hương xưa quen ...giờ lạ
Mắt mùa đông buồn như lá phong rơi
Tháng ngày qua làm mềm tình vất vả
Trái tim còn một góc ..ta cho người
Còn nhớ nhau như chim buồn nhớ bạn
Xa mùa đông về lại chốn yêu đương
Ta tìm nhau trong giấc mộng bình thường
Đời lạnh quá biết nơi nào.. cho ta ấm
Lạc mất nhau khi mưa chiều tắt nắng
Áo thời gian mỏng như gió đông buồn
Ru nhau ngậm ngùi..ru đời biển mặn
Về đâu với trời…. thương nhớ người thương
Lung linh đời nhớ em mùa đông tím
Những ngày xa nghe đắng vị sầu đâu
Ta mất rồi..mặt trời trong mắt biếc
Nắng ngày đông chỉ còn lại một màu
Sao không đến tìm ta mà nói dối
Chốn thiên đàng sao để lạc mất nhau
Bây giờ đây vui trong những nỗi sầu
Em có tội …chờ đi ……
Sẽ đến ngày phán xét
(Pham Minh Thuc)
mùa đông lại đến bên thểm
gió đưa xe lạnh chăn mển lạnh cong
anh ngồi chờ ngóng đêm mong
chờ em quay lại vào phòng cùng anh
duyên trời đã định chia nhanh
tình yêu mới đuộm trong xanh chút à
em đi .sao chẳng về nhà
mùa đông lạnh cóng thân gà trôn sâu
căn bệnh đưa tiễn triều châu
em xa anh mãi còn đâu tháng ngày
buồn thương số kiếp đổi thay
còn anh cô quạnh nơi này nhớ mong
mười năm về trước nhớ không
mùa đông chợi đến mưa giông đã dừng
ngày anh gặp bé trong rừng
cây xanh đổ tuyết đã từng có nhau
lần đầu anh gặp đã mau
yêu em trọn vẹn cùng nhau hứa thề
nụ hôn ngày đó vụn về
hôn em chút xíu lời thề đã xanh
giờ đây chỉ còn mình anh
mủa đông đến nữa lanh quanh mỗi nình
nhớ thương vợ mãi một mình
đông kia tuyết trắng phủ tình chia đôi.
(Song Hoàng)