Vì không muốn làm xấu những hình ảnh thơ tình thật đẹp này nên mình không chèn logo vào, nếu các bạn chia sẽ lại bài viết thì nhớ ghi rõ nguồn nha!
Trời giao mùa nét trầm lặng tinh khôi
Đang thổn thức trào dâng lên hối hả
Gió hờn mây khẽ lay lay cành lá
Đông chớm về nghe se lạnh tim ta..
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Còn nguyên đó hương ngọt ngào nồng ái
Nét ngây thơ dường như đang trẻ lại
Tình yêu đầu anh nhớ mãi không thôi..
Cây bàng già không còn tuổi đôi mươi
Bao dấu yêu bên người luôn sống mãi
Đông đã sang tiếng dương cầm vọng lại
Khát khao nồng còn trỗi mãi như xưa...
Anh mượn bài thơ trải tiếng lòng
Chia từng câu chữ cứ mông lung
Ngập ngừng lem luốt bao là ý
Sắp lại chưa tròn chữ nhớ nhung..
Thi ảnh đẹp về tình yêu
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Chẳng sợ em chê chẳng sợ cười
Chẳng lo em bảo ông này "sến"
Chẳng muốn oái oăm chẳng giống người..
Thôi anh đành gửi loài hoa dại
Sắc tím tương tư nói hộ lòng
Rằng đây anh đã ôm hoài mộng
Mộng bóng hình em...mộng vợ chồng!..
Em hãy là cô bé của riêng anh
Chỉ hờn dỗi một mình anh thôi nhé
Không được đó dù làn môi chạm khẽ
Cánh hoa hồng gã trai trẻ nào trao..
Không đung đưa liếc mắt ngắm người nào
Dù ông lão hay ra vào đầu ngõ
Hay đứa bé sang chơi nhà em đó
Ghen thật nhiều em có sợ anh không..
Đưa tay đây anh ép chặt vào lòng
Nơi ngực nhé trái tim hồng lửa đỏ
Anh muốn nói chỉ dành riêng em đó
Không khoảng nào còn có kẻ thứ ba..
Sáng mai rồi anh sẽ phải đi xa
Nhớ em lắm và ghen nhiều lắm đó
Không được nhé đừng tô son màu đỏ
Anh sẽ buồn...vì nhớ lắm...nụ hôn em...
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Cứ nắn nót sợ lem từng câu chữ
Yêu là thế lần đầu nên mọi thứ
Cứ ngỡ ngàng và cứ mãi lâng lâng..
Viết ra rồi đọc lại thấy bâng khuâng
Muốn nói rõ sao chần chừ chưa dám
Yêu đến thế mà lòng đâu can đảm
Lời tỏ tình sao bám chặt làn môi..
Tiếng con tim khác lý lẽ đời thường
Dẫu biết thế sao vấn vương còn ngại
Không gian dối chỉ sợ tình ngang trái
Sợ làm người đứng lại ngắm nhìn xa
Sợ là người đến muộn chuyến tàu ga
Sợ và sợ ngập ngừng rồi lại sợ
Sự lựa chọn đâu cần đâu duyên cớ
Vì con tim đâu có tội vì yêu..
Anh yêu em yêu da diết thật nhiều
Yêu cháy bổng sôi trào lên lồng ngực
Cứ hiện hữu vô hình nhưng rất thực
Cứ cuộn trào ray rứt những đêm thâu...
Đêm lạnh về rờn rợn tiếng mưa ngâu
Lại thầm ước em gối đầu lên ngực ấm
Anh được vuốt mái tóc em chầm chậm
Thủ thỉ vạn lần...
"anh mãi mãi yêu em...."
Trời đày phải kiếp làm thơ,
Bần thần túi rỗng, ngẩn ngơ sông hồ.
Người ta đi hát tiền vô,
Làm thơ thơ thẩn thẩn thờ nhớ mong.
Đói lòng đi chợ bán bông,
Gặp khách má hồng, say chuyện lại thơ.
Cũng tại trời xanh cắt chỉ hồng
Nên đành để sáo lạc triền sông
Ngày mai kẻ bước xây tình đượm
Buổi mốt người đi dựng nghĩa nồng
Phủ đậy thề xưa cùng nỗi nhớ
Chôn vùi hẹn cũ với niềm trông
Ta về đốt bỏ dòng thư tặng
Bẻ gãy bài thơ bậu lấy chồng
Bẻ gãy bài thơ bậu lấy chồng
Nơi này có kẻ mãi buồn trông
Đời ai tủi đắng tình không đượm
Phận tớ sầu cay nghĩa chẳng nồng
Lặng lẽ rời xa thuyền bỏ bến
Âm thầm tiễn biệt Sáo về sông
Từ đây cách trở còn đâu nữa
Lệ trỗi nhìn theo dải áo hồng
Em là con gái thị thành
Hoa cau chưa tỏ đâu rành hương cau
Lặng nghe câu chuyện sầu đau
Em thành tảng đá cho cau vươn mình
Quấn quanh người vợ nghĩa tình
Lá trầu xanh mướt rung rinh lệ vàng
Cau, trầu, duyên bén tình nàng
Là đầu câu chuyện trình làng gửi thưa
Đấy là chuyện của ngày xưa
Hoa cau mới biết còn chưa được nhìn
Em muốn anh gởi làm tin
Một chùm hoa, để ngắm nhìn, thử hương
Hương cau chắc lắm vấn vương ?
Chắc thơm nhè nhẹ trên đường quê anh ?
Hương cau mai sớm trong lành
Hòa sương đọng lá trầu xanh nghĩa tình
Em nhớ không một chiều trên lối nhỏ
Ta gặp nhau một thoáng rất tình cờ
Đường vắng người em một bóng bơ vơ
Anh xin được đưa về nhà lần đó.
Rồi tình kết như mưa tràn thác lũ
Chiều vắng nhau lòng héo hắt khôn nguôi
Ngắm trăng tròn đan ước vọng tràn môi
Bờ sông vắng tình lên ngôi đùa gió.
Đêm khuya vắng dìu em trên con phố
Ánh đèn đêm soi lối những bước thầm
Dưới tàng cây hương quyện gió đan thơm
Trao ước vọng đời cùng cam cộng khổ.
Rồi hôm đó trời giăng mây đen phủ
Em báo tin cha mẹ chẳng bằng lòng
Dù van nài ngàn lời cũng bằng không
Anh chết lặng nghe em cùng bày tỏ.
Giá như đừng gặp nhau chiều hôm đó
Thì đâu buồn vương khổ phải không em
Để chia xa duyên chẳng nợ tình chìm
Lòng lữ thứ từng đêm nghe gió hú.
Ngày trở lại tìm về nơi phố cũ
Cảnh còn đây người chắp cánh về đâu
Ánh đèn khuya vàng vọt lóe tia sầu
Đêm trống trải tình ngâu vương hoài nhớ.
Anh hỏi lòng, dù chỉ là ánh mắt
Nó diệu kì ngây ngất đến thế sao...?
Để anh mơ mà bao đêm thức giấc
Nhớ về em, nhớ đôi ta hôm nào...!
Anh trả lời, ánh mắt không biết cười
Không biết nói cũng chẳng gọi lòng anh
Mà chỉ biết nó thật đẹp, long lanh...!
Mà chỉ biết nó chân thành như thế...!
Ánh mắt ấy đi qua ngàn bão tố
Cũng trở về với hoa nở bình yên
Để một hôm hồn anh chào bay đến
Lượn vi vu bên những giấc mơ hồng
Anh hỏi lòng, giờ còn đôi mắt ấy...?
Nếu gặp nhau còn đượm như ban đầu...
Anh mỉm cười, dù chỉ là ánh mắt...!
Củng thương hoài cho đến vạn năm sau...
(Thơ Áo Trắng)