Qua những vần thơ dưới đây, mình cũng hy vọng chúng ra sẽ sống tích cực hơn và làm việc theo pháp luật để không phải hối hận, phí phạm thời gian cho cuộc đời này..!
Mười sáu tuổi, con vướng vòng lao lý
Nào biết gì cái tuổi ấy mẹ ơi
Xa bút nghiên, con buộc phải vào đời
Với hành trang là cặp còng số tám
Chốn lao tù, biệt giam như cõi tạm
Tranh giành nhau mâm dưới mâm trên
Nét thơ ngây đã nâng đỡ con lên
Ngồi chung mâm với một dàn anh Đại
Rồi từ đấy con chìm dài mãi mãi
Theo các anh học quen thói lọc lừa
Tâm hồn con trong trắng của ngày xưa
Giờ hoen ố dần theo cùng năm tháng
Ở trong tù, con làm quen hàng trắng
Heroin đều đặn cộng vào phòng
Là anh em phải chung máu chung lòng
Đâu biết rằng, phút chốc hoá hư không
Con hư hỏng, trượt dài trong nghiện ngập
Khi về đời, giữa dòng người tấp nập
Con thấy mình sao lạc lỏng bơ vơ
Biết mẹ cha vẫn mong ngóng từng giờ
Nhưng trót nghiện làm sao con quay lại...
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
Rồi cứ thế cuộc đời con trôi mãi
Hết vào trường này lại đến trại kia
Và nhiều lần chợt tỉnh giữa đêm khuya
Con bẽ bàng xót xa trong vô vọng
Làm khói trắng làm con xa cuộc sống
Xa mái nhà xưa, bóng cha mẹ đứng chơ
Cha mẹ ơi, tha thứ đứa con thơ
Con nào muốn cuộc đời mình như thế
Biết mẹ cha giờ tuổi già bóng xế
Lại phải nặng lo, suy nghĩ về con
Con quyết tâm xa kiếp sống mõi mòn
Con lựa chọn con đường con phải bước
Nhưng cuộc đời có ai mà biết trước
Tránh vỏ dưa, con lại gặp vỏ dừa
Ai ngờ đâu duyên số đẩy đưa
Theo người yêu, con kết duyên cùng khói đá..
Thương người yêu con không màng vất vả
Phải lao tâm sinh sữa để mà chơi
Nào ngờ đời nghiệt nghả lắm ai ơi
Tôi bị bắt, người yêu về bến lạ
Em chặt cua, tim tôi thành buốt giá
Cố vượt qua cay đắng đợi ngày về
Còn gì đâu sau những lúc đam mê
Ta ngậm đắng nhìn đời qua song sắt
Ngày trở về lòng con đau như cắt
Con đường xưa giờ thiếu bước chân xưa
Con thuyền em theo sóng nước đẩy đưa
Về bến mới, bỏ mình tôi chết lặng
Để giờ đây mỗi khi lòng trống vắng
Tôi mượn làn khói trắng nhớ chuyện xưa
Và nhiều khi chợt hỏi có phải mưa
Hay giọt sầu tôi đang rơi từ khoé mắt...
Chân chồn gối mỏi lạc về đâu
Giấc mộng phù hoa đã rủ mầu
Gót lãng không còn ai trải bậu
Trời phiêu chẳng có bạn vơi sầu
Niềm cay giọt tủi lòng đau thấu
Nỗi đắng rơi hờn dạ khổ sâu
Trả lại xin đời năm tháng dẫu
Tâm hồn vỡ nát bởi vì ngâu
Nhân gian lạc lối biết bao người
Lúc muốn quay đầu chẳng có nơi
Trí mọn vùi thây trong mắt bão
Tài hèn bỏ mạng trước trùng khơi
Đua tranh ảo vọng tan tành xác
Đuổi bắt hư vinh rệu rã đời
Nhận thức sai lầm cay đắng : tỉnh
Chỉ còn những hối tiếc khôn nguôi!