ĐÀ LẠT TRONG ANH
Tác giả: Chưa rõAnh đi về phía sương mù
Người ơi, Đà Lạt cuối Thu sững sờ
Cúc quì vàng một trời mơ
Màu hoa nắng ấy gọi thơ cất lời
Khoác hờ vai gió mây trôi
Giấu trong nhau cả một thời yêu thương
Đắm trong Đà Lạt ngát hương
Bao nhiêu đôi lứa đã vương tơ lòng
Núi giờ có nợ nhau không
Mà khao khát để đồi thông thất tình
Đắm trong Đà Lạt lung linh
Mắt hoa phượng tím nhắc mình nhớ em
Đắm trong Đà Lạt - trăng đêm
Chợt nghe phố núi êm đềm dâng hương
Tìm em, lạc mấy nẻo đường
Anh nhờ đồi dốc khói sương dắt mình.
LIÊN KẾT ĐƯỢC TÀI TRỢ
CẢNH ĐÀ LẠT
Tác giả: Chưa rõTrên ngọn dốc nắng vờn lên lá
Dưới chân đèo mưa thả xuống rừng
Chật vật leo đến lưng chừng
Lang Biang chinh phục, nghe mừng mông lung!
Núi cao chót vót cùng sương mỏng
Sông thấp lè tè với nắng thưa
Bên mưa bên nắng đong đưa
Lòng người bất chợt lúc thưa lúc dày!
Hồng huyết dụ, lòng đầy thắm thiết
Mi mo sa, dạ xiết hân hoan
Ngàn hoa tươi đẹp giao loan
Lòng người thơ thới, rơi ngàn sầu bi !
Vùng đồi núi chân đi căng mỏi
Chốn cao nguyên mắt dõi mệt đờ
Được mùa hoa bướm lượn lờ
Bức tranh lãng mạng, hồn thơ gọi mời
ĐÀ LẠT PHỐ THƯƠNG
Tác giả: Trần Tuấn AnhLặng nhìn thương giọt mưa rơi..
Lòng ai thương nhớ bóng người phương xa.
Thông reo như khúc tình ca..
Nhớ mong ngày tháng...đợi chờ vấn vương
Phố xa nên cứ nhớ thương
Đồi cao..gió lộng sương rơi mơ màng
Nhớ ai dáng nhỏ dịu dàng
Thiết tha tôi tiếng lang thang câu tình
Nhớ nhau mấy thuở tình mình...
Lòng thương ai thấu.. câu tình gọi nhau.
Núi cao sương thắm má đào
Lặng yên anh nhớ.. ngọt ngào môi em..
Chiều thu gió thổi bên thềm
Sương rơi ướt đẫm bên thềm ru êm.
Vấn vương tóc phủ vai mềm..
Tiếng chuông thương nhớ nhà thờ gọi ai
Chân buồn đếm bước u hoài
Kết hoa chờ đợi..ngóng trông gọi mời
Đà Lạt ơi...người ở phương trời
Cho tôi tiếc nuối tình người với tôi..
Còn nợ nhau bao nhiêu lời xin lỗi.
Đã qua rồi da diết mãi không thôi.
Lúc đơn côi lại hận kẻ trên đồi.
Cho rồi nhận mân mê tình suy ngẫm.
Còn nợ nhau lời hẹn hò không với tới.
Đã qua rồi không trách móc xa xôi,
Lúc đang yêu ta mong mỏi bao điều.
Sương mất hút, tình không thò ra trong nắng.
Màu Lam hởi sao trông buồn đến thế.
Cứ tô hoài ta không thấy xanh tươi.
Đúng ra yêu thời khắc ấy đâu nhiều.
Không ước lệ đâu phải tình-mà là gió.
Sao hòi đó ta để nợ nhau nhiều thế?
Để bây giờ ta muốn trả mãi không thôi?
Gió yêu mây thì ta đã biết rồi.
Còn ta nợ, ai biết dùm ta nhỉ!?
Chiều hôm đó đi một mình không nghỉ.
Mưa đổ rồi vào lối nhỏ tâm lơi?
Ở nơi xưa như không có lời mời.
Ta chưa trả coi như là ta nợ.
Hôn ngây ngất nợ em hàng thế kỷ
Chốn du tình hoa mỹ biết bao nhiêu.
Góc thông xưa đã thả hết tơ chiều.
Em khép lại mộng tình bên ghế đá.
Đưa nhau về mùa xuân
Khi mai vàng chớm nở
Khúc xuân tình em hát
Trời lồng lộng xuân hồng.
Đưa nhau về mùa hạ
Khi mùa xuân đi qua
Hát nỗi buồn hoa phượng
Ru nhau tuổi học trò.
Đưa nhau về mùa thu
Đà Lạt ngậm sương mù
Đồi Cù gió thông reo
Ru nhau khúc hát thu.
Đưa nhau về mùa đông
Trời lập đông lành lạnh
Cà phê sáng mai hồng
Tan nỗi buồn đêm đông.
Đưa nhau về bốn mùa
Đời xuân hạ thu đông
Nhớ nhớ thương nát lòng
Hỡi anh có biết không.
Đưa em dạo phố sương mù
Hiu hiu gió thổi mây mù bay bay
Đà Lạt phố núi chiều nay
Hoa vàng trải lối hương bay nồng nàn.
Dã quỳ kêu hãnh sắc vàng
Hoa cúc đại đóa dẫn mùa thu sang
Phăng- xê tím thẫm hôn hoàng
Đồi Cù lộng gió nắng vàng thông reo.
Cam Ly thác đổ trên đèo
Langbiang nhớ xóm nghèo vườn hoa
Sương giăng mây trắng là đà
Màu hoa Đà Lạt mộng hoa chập chùng.
Tình yêu Than thở thủy chung
Hồ Xuân Hương nhớ trùng trùng cao nguyên
Đà Lạt nợ Đà Lạt duyên
Đà Lạt hương sắc nghiêng nghiêng Sài Gòn.
(Hoàng Thanh Tâm)
Đường lên Đà Lạt sáng nay
Cờ đỏ sao vàng phấp phới bay
Xe chạy thành dòng như nước chảy
Đồi thông dào dạt gió cùng mây.!
Anh đã về đây lại đến đây
Hồ Xuân dạo bước mây trắng bay
Anh gửi đôi lòi vào trong gió
Chuyển đến cho nàng những đắm say.,
Một năm về trước cũng nơi này
Đồi thông thoang thoảng hương cỏ may
Cùng em dạo bước đi trong nắng
Hồ Xuân soi bóng tay nắm tay.!
Anh lại về đây lại đến đây
Vẫn đồi thông đó vẫn rừng cây..
Tình em đã bay vào trong gió
Ngơ ngẩn mình anh..đám cỏ may..!!!
(Phạm Ngọc Toàn)
Nhấp nhô đồi, nhấp nhô mái ngói
Con dốc dài con dốc quá cao
Anh rã rời chân theo chiều quá vội
Thung lũng Tình yêu còn ở tận nơi nào
Bỗng nhiên phố đêm nay se se lạnh
Vẫn xôn xao hoa làm chợ lắm sắc màu
Quán nhỏ, phượng tím nghiêng một nhánh
Cho tình cờ ta lại quen nhau
Nụ cười ai như sao rơi đáy mắt
Tóc che nghiêng cho phố dịu dàng đêm
Anh giật mình con tim se thắt
Bởi hôm nào anh có bỗng nhiên em
Hồ Xuân Hương thoáng lung linh huyền ảo
Giấc mơ nào ùa lại quá hồn nhiên
Em cứ thẹn thùng vân vê tà áo
sợ mai này anh tiếc nuối sầu miên
Không thể mang theo cả đêm Đà Lạt
Anh đi về nỗi nhớ một mình thôi
Chút kỷ niệm rót vào hồn đắng chát
Nhánh phượng buồn tím ngát bỗng nhiên rơi....
(Nguyễn Ngọc Hùng)
Về từ độ ấy cuối thu
Đà Lạt ơi vẫn sương mù trong ta !
Ắp đầy thành phố màu hoa
Nhắc lòng ta nhớ chiều xa bồi hồi
Ơ kìa mây trắng lặng trôi
Lời ca ai hát mình tôi nhớ thầm…
Giấu lòng vào chốn lặng thinh
Đà Lạt ơi, nỗi nhớ duyềnh trong tim.
(Hồng Liễu)
Anh đã đến , ra về và để lại
Trái tim mình cho Đà Lạt mộng mơ
Đà Lạt nên thơ với buổi sáng sương mờ
Đà Lạt tím, Đà Lạt buồn , níu lòng ngưởi thương nhớ
Đà Lạt mở lòng đón những kẻ chưa quen
Con dốc dài leo mỏi cả chân em
Chùm phượng tím bên nhà ai mới nở
Mimosa mãi thẹn thùng muôn thuở
Bên nụ hồng e ấp nét trinh nguyên
Sắc đỏ, vàng , hồng, trắng , tím đan xen
Ngôi chùa nấp bên tán rừng thông vắng
Em duyên dáng bên vườn dâu trĩu nặng
Răng trắng ngà cắn ngập trái tươi ngon
Môi em hồng chín mọng chẳng cần son
Chiều dạo phố quanh bờ hồ anh ngắm
Măng -tô hồng làm cho lòng ai ấm
Em qua đường khăn lụa trắng bay bay
Tâm hồn anh cứ thế ngất ngây say
Em , Đà Lạt tình yêu vừa chín ngọt
(Thanh Xuan)
Xuân năm ấy, ta lên Đà Lạt
Tình đang nồng, em khác gì hoa
Lối về ngập Mimosa
Màu vàng choáng ngợp như là màu yêu...
Tay trong tay một chiều bên dốc
Hoa bay bay vướng tóc người yêu
Nụ hôn theo gió liêu xiêu!?
Chuyện tình kể lại,anh chiều ý em...
Trời Sydney màn đêm thao thức(1)
Nàng tiểu thư rạo rực áo xiêm
Yêu nhau nên phải đi tìm
Đôi tình nhân ngắm màn đêm xuống dần...
Chàng là một ngư dân hiền hậu
Đã đẹp trai rất đỗi thông minh
Còn nàng nhan sắc khuynh thành
Con nhà gia thế trâm anh sang giàu!!
Đôi uyên ương yêu nhau từ đấy
Nào ngờ đâu sóng dậy vườn tình
Chọn người hộ đối môn đăng
Làm sui Bá Tước cho bằng người ta...
Bị ngăn cấm lệ hoa tuôn chảy
Sầu tương tư đong mấy cho vừa?
Vườn yêu tơi tả gió mưa
Xe hoa lăn bánh cho vừa lòng ai!!
Quá tuyệt vọng, chàng trai bỏ xứ
Lên núi cao chăm giữ rừng cây
Cam tâm sống phận lưu đày
Ngỡ là người ấy đổi thay mất rồi...
Đêm tân hôn, than ôi, hồn vỡ!
Tân giai nhân rất nhớ người yêu
Một liều ba bảy cũng liều
Áo hồng trút bỏ, chạy theo tiếng lòng...
Trên đỉnh núi lửa hồng bùng phát
Chàng trai kia chết ngạt giữa rừng
Đến nơi, nước mắt rưng rưng
Ôm người tình cũ không ngừng lệ rơi...
Gặp nhau chẳng một lời trăn trối
Trách trời kia vật đổi sao dời
Cùng nhau từ giả cõi đời!
Đôi uyên ương đã về nơi Địa Đàng!!
Mảnh đất ấy hoa vàng chợt nở
Mùi thơm như hơi thở người tình
Mimosa được đặt tên
Mối tình lãng mạn vững bền thủy chung...
Chuyện kể rồi,anh hôn một cái
Mimosa nhớ mãi nghe em
Hoa vàng đem ướp vào tim
Ai lên Đà Lạt đều quên đường về...
1.Mimosa (trinh nữ hoa vàng)thân mộc,họ mắc cỡ,có xuất xứ từ thành phố cảng Sydney nước Úc du nhập vào Việt Nam.Truyền thuyết kể lại có cô con gái nhà quyền quý yêu một thanh niên nghề biển đẹp trai thông minh nhưng gia đình bắt phải làm dâu một vọng tộc khác.Chàng trai buồn tình lên rừng chăm sóc cây cối và muôn thú để quên đi mối tình tuyệt vọng.Riêng cô gái,trong đêm tân hôn đã bỏ trốn đi tìm người yêu.Nhưng buồn thay,một trận hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng người tình.Ôm thi thẻ chàng trai,cô gái đau đớn và chết theo chàng.Vùng đất đó,đột nhiên mọc lên loài cây lạ có hoa màu vàng rất đẹp và mùi thơm rất đặc trưng.Dân bản địa thương tình đặt tên là hoa Mimosa.
TIỀN GIANG
Đà Lạt một sáng tinh mơ
Bước chân xuống phố hồn thơ mơ màng
Thoát nghe tim đập rộn ràng
Cất lên tiếng gọi mơ màng tình say
Đây hồn than thở ngất ngây
Đây đồi hai mộ vẫn đầy nét xuân
Đây bước chân kẻ phong trần
Lang thang cõi mộng, tình trần đa đoan
Thông reo, gió gọi mây ngàn
Cam ly réo rắt, nhịp đàn ái ân
Xuân Hương sóng gợn xa gần
Parenn dốc thẳm bước chân dập dồn
Lòng nghe thoáng chút bồn chồn
Cất lên tiếng gọi... Mơ hồ người ơi ...
(Minh Nguyệt)
Đã đôi lần tôi ghé đến quê em
Đà Lạt mộng mơ sương giăng khói tỏa
Đứng giữa cao nguyên bồng bềnh mây gió
Nghe kể về thiên tình sử Lang- Biang…
Câu chuyện tình chàng người Lát tên K’Lang
Và nàng sơn nữ tên H'Biang xinh đẹp
Nghiệt ngã thay tình yêu không được phép
Bởi cản ngăn định kiến của buôn làng...
Một buổi sáng sương mờ vẫn chưa tan
Chàng Lang đi săn còn nàng Biang hái thuốc
Chàng dũng cảm cứu nàng khỏi móng vuốt
Của bầy thú hoang định hãm hại nàng
Tình cờ quen nhau nàng đã mến chàng
Và K’lang cũng thấy lòng xao xuyến
Tay trong tay bịn rịn đầy lưu luyến
Những thẹn thùng chớm nở khó mà quên
Từ gặp gở và sinh lòng cảm mến
Họ yêu nhau thật say đắm ngọt ngào
Thề trọn đời sẽ luôn mãi bên nhau
Tình yêu đầu gửi trao lời hẹn ước
Nhưng lời nguyền đã có từ đời trước
Giữa hai bên truyền kiếp mối thù hằn
Hai bộ tộc đã kiên quyết cách ngăn
Và trừng phạt không được bên nhau nữa
Tình yêu đẹp với lời thề đã hứa
Họ vẫn quyết tâm tìm đến với nhau
Bỏ buôn làng trốn lên đỉnh núi cao
Không ai biết và kết thành chồng vợ
Những tháng ngày hạnh phúc không lo sợ
Chàng đi săn còn nàng hái quả rừng
Tưởng hạnh phúc sẽ đẹp mãi không dừng
Nhưng định mệnh thật sao mà có lỗi
Nàng bị bệnh chữa trị hoài không khỏi
Nên chàng Lang phải quay lại buôn làng
Báo mọi người để tìm cách cứu nàng
Nhưng buôn làng lại nhẫn tâm truy đuổi
Chàng và nàng cùng chạy lên đỉnh núi
Đến vực sâu là đã hết đường rồi
Nàng quỳ xuống xin cha tha thứ tội
Nhưng dân làng nhất quyết chẳng chịu nghe
Lễ giáo phong kiến tục lệ khắt khe
Bắn tên độc buộc K’Lang phải chết
Nàng Biang bay người ra che hết
Giọt máu hồng ướt đẫm cả ngực nàng
Chàng K’Lang đau xót bàng hoàng
Ôm xác vợ mà khóc trong tiếc nuối
Nước mắt chàng đã chảy thành dòng suối
Mà ngày nay tên là suối Dankia
Rồi chàng Lang cũng đã mãi đi xa
Bên cạnh nàng với tình yêu bất tử
Lang- Biang đã trở thành thiên tình sử
Cho tình yêu đẹp mãi đến muôn đời.
(Đệ Nhất Hoa)
Chiều Đà Lạt hoàng hôn
Tím chân đồi bảng lảng
Một mình rừng thông vắng
Thẫn thờ tôi mình tôi
Nghe mơ màng tiếng suối
Như lời kẻ xa nhà
Gió chiều ngân nga hát
Đà Lạt chìm thu ca
Thung lũng tình yêu nhớ
Mưa lất phất tìm về
Đôi tình nhân bên dốc
Lời yêu thầm lắng nghe
Lá vàng rơi thềm vắng
Dã quỳ bừng sắc hương
Kìa đồi thông hai mộ
Gọi đêm về mượt sương.
(Hồng Liễu)
Chiều tà bên gốc thông già
Ngắm lá lá rụng ngắm hoa hoa tàn
Ngắm người, người ngoảnh mặt ngang
Ngắm mây mây cũng vội vàng bay qua !
Trước sau chỉ một mình ta
Có nên đi tiếp hay là dừng chân?...
(Duy Son)
ĐÀ LẠT MỘNG MƠ
Đà Lạt thành phố mộng mơ
đồi thông hai mộ mông lung nỗi niềm
trên cao thiền viện Trúc Lâm
Dưới là ngọn thác CamLY xuôi dòng
Hoàng hôn thung lũng tình yêu
càng thêm huyền ảo nên thơ hữu tình
Nếu thành phố này là nơi em đã sống
Tôi xin làm người khách vãnh lai
Đến bên em khi bóng chiều tà
Và trở về khi tâm hồn đã chết
Đà Lạt ơi hai tiếng gọi thân thương
Tôi xin giữ tấm chân tình nơi ấy.
MỘT THOÁNG MỘNG MƠ
Tôi yêu Đà Lạt mộng mơ.
Chiều về gió hát bên bờ thông reo.
Gặp em ở giữa lưng đèo.
Nụ cười tỏa nắng cheo leo giữa trời.
Dã qùy nở khắp muôn nơi.
Vàng tươi trong gió rạng ngời dáng xinh.
Cạnh em tôi cũng một mình.
Tôi lên em xuống ngước nhìn rồi thôi.
Trên trời mây trắng nhẹ trôi.
Em đi xa khuất mỗi tôi...đứng nhìn!
Đà lạt mộng mơ phủ hơi sương
Thấp thoáng bóng ai hồn ngẩn ngơ
Huyền ảo lung linh tình như thơ
Kìa tình nhân đắm đuối bên hồ
Thả hồn phiêu du trong đêm vắng
Như ánh sao khi mờ khi tỏ
Để đôi uyên ương khua mái trèo
Lướt nhẹ trong sương về bến mơ...!!!
NXT
(Bài thơ tặng Vợ)
Năm ấy ta về Đà Lạt để ngắm hoa!
Thiên tình sử đang đi vào chương cuối!
Tay trong tay anh không ngừng bối rối!
Biết chọn gì, hoa Đà Lạt hay em?
Men tình nồng đã ngấm vào tim!
Phía sau lưng, thác Cam Ly trắng xóa!
Em để mặc hương tình bay theo gió!
Khiến một trời mê đắm bủa vây anh!!
Bên kia đồi rợp bóng thông xanh!
Một con đường nhỏ đầy hoa Panse tím!
Cành Dã Quỳ che nụ hôn ngọt lịm!
Mới chỉ hai ngày,Đà Lạt biết mình yêu!!
Mai ra về giữ lại được bao nhiêu!
Sự quyến rủ của mùa Xuân Đà Lạt?
Những cánh hoa Đào tỏa mùi hương thơm ngát!
Lên xe rồi,anh vẫn ngỡ... còn hôn!!
Hoa Đà Lạt hay em đã bắt mất hồn!
Khiến vần thơ anh đến giờ còn xao xuyến?
Ngắm hoa nhớ người tâm hồn lưu luyến!
Ta đi rồi đất ấy biến thành hoa...
TIỀN GIANG (Võ Thanh Phong)