Đó là những vần thơ thể hiện lòng tiếc thương cho sự mất mác quá lớn, những nỗi nhớ cứ ùa về khi đi đâu cũng bắt gặp những hình ảnh gắn liền với kỉ niệm 2 đứa.
Hãy tôn trọng, yêu thương nhau thật nhiều khi vẫn còn bên nhau các bạn nhé!
- Những bài thơ chia tay tình yêu buồn nhất
- Những bài thơ Tình buồn: Chia tay vì Nghèo
- Thơ tình buồn những đêm cô đơn không ngủ
thơ buồn khóc vì người yêu mất |
EM ĐI XA QUÁ
Tác giả: Vô HốiEm đã nói... sẽ mãi ở bên anh
Không xa cách dù thế nào đi nữa
Anh và em hai ta cũng đã hứa
Trọn đời này chỉ mãi là của nhau
Vậy mà sao? Giờ chỉ mình anh đau
Khi tình yêu chưa phai màu cảm xúc
Bao kỷ niệm êm đềm thật hạnh phúc
Giờ là lúc, anh phải quên hết sao
Em nói đi... anh phải làm thế nào
Không có em làm sao anh sống tiếp
Ngày không em tim anh đau khủng khiếp
Em đi rồi, em có biết không em
Ở trên ấy ! Em hãy nhìn xuống xem
Ngày không em anh chỉ buồn và khóc
Hình dung em luôn hiện hữu trong lòng
Chỉ mong sao ta lại như lúc trước
Giờ nơi đây... trước mộ em anh ước
Cầu cho em nơi xa ấy bình an
Hãy chờ anh sau khi nén hương tàn
Anh sẽ sang, thế giới đó tìm em.
ĐÊM NGÀY NHỚ ANH
Tác giả: Linda NguyễnSáu năm không phải là dài
Vậy mà em vẫn đêm ngày nhớ anh
Đây hàng dừa biết xanh xanh
Nhìn lên nấm mộ chạnh lòng mà thương
Giận trời chia rẽ đôi đường
Để đôi ta phải hai phương xa rời
Đêm đêm em ngước nhìn trời
Mong tìm bóng dáng anh nơi chốn này
Dặn lòng để mắt không cay
Mà sao em vẫn cứ hay khóc hoài
Bên kia thế giới không ai
Liệu anh có được ngày mai tươi hồng
Hay vì tai nạn giao thông
Mà anh vất vả long bông ngoài đường
Nghĩ đến nước mắt cứ tuôn
Cầu anh phương ấy luôn luôn an lành
Nơi này em hứa với anh
Em đây sẽ mãi như cành hoa tươi
Mặt môi luôn nở nụ cười
Để anh yên nghĩ phương trời không em..
thơ nhớ về người yêu đã mất |
NHƯ MỘT THÓI QUEN
Tác giả: Thiên Gia BảoMột buổi sớm anh giật mình thức dậy
Vòng tay ôm âu yếm chẳng nữa rồi
Ly cà phê cạnh chiếc ghế hay ngồi
Nay chỉ còn góc bàn nằm hiu quạnh...
Không áo ấm choàng vai cho bớt lạnh
Chẳng nụ cười thầm to nhỏ bên tai
Lời nũng nịu con nắng đã đổ dài
Bình minh rồi tình yêu ơi dậy nhé...!
Căn gác trống bồi hồi lên ngực trẻ
Chiếc phôn nằm quạnh quẽ một góc tường
Tờ báo cũ nhàu co rúm đáng thương
Đôi dép cũng thất lạc đâu một chiếc...
Hôm nay ngày nắng mưa nào ai biết
Bữa sáng chi không thấy sực hương nồng
Chẳng câu hát tê tái cả căn phòng
Chỉ còn anh với bóng mình lặng lẽ...
Từ ngày em đi về cùng Cha Mẹ
Anh âm thầm sống đơn độc lẻ loi
Trái tim như đã theo gửi em rồi
Nơi xa ấy chắc lạnh lùng nhiều lắm...!
Em nằm gió phơi sương miền hoang vắng
Nghĩa trang buồn trăng khuất nẻo bơ vơ
Vì sao lạc vào đêm tối thẫn thờ
Anh đến thăm trút cùng em sầu tủi...
Trời vô tình chia ly mình em hỡi
Tuổi còn xanh vừa thắm đượm duyên đầu
Mà phận kiếp chẳng cho được gần nhau
Mang cách ngăn để muôn đời đau khổ.
THƠ VỢ MẤT: MẤT EM RỒI
Thơ: Tùng TrầnDậy đi em người vợ hiền bé nhỏ
Đêm đã tàn ló dạng ánh bình minh
Anh gọi hoài mà em mãi lặng thinh
Sao bỏ anh về phương trời vô định
Phút biệt ly lòng nhói đau bịn rịn
Muốn thét gào đến tận chín tần cao
Nỡ gây chi cảnh sóng gió ba đào
Mẹ xa con..nghẹn ngào chồng xa vợ
Dậy đi em lời hứa còn dang dở
Nghĩa vợ chồng muôn thuở chẳng rời xa
Rồi mai đây những đêm vắng canh tà
Con hỏi mẹ chắc là anh đau lắm
Nhớ thương em sao ngăn dòng lệ đẫm
Nỗi đau này mãi thấm tận ngàn sau
Tại số phần em lâm bệnh ốm đau
Trời rẽ chia làm sao ta chống lại
Em đi rồi cõi lòng anh ngây dại
Mất em rồi anh phải sống làm sao
Tay ôm em mà khoé mắt lệ trào
Bao hạnh phúc ngày nào thành kỷ niệm
Em đi rồi biết nơi đâu tìm kiếm
Mất em rồi chết lịm cả đời anh.
thơ người yêu mất (ảnh: internet) |
MẤT NHAU RỒI
Thơ: Tùng Trần
Nỗi đau nào hơn sinh tử biệt ly
Nhớ nào bằng khi người đi kẻ ở
Bao lời hứa chỉ còn là dang dở
Hỏi mấy ai không nức nở chạnh lòng
Đoạn đường đời sẽ hoang vắng mênh mông
Bởi người thương đã không còn chung lối
Nhớ thương ai những đêm trường mắt mỏi
Khi ân tình bổng xa tít mù khơi
Xuân hạ về sao mưa vẫn tuôn rơi
Tim giá băng khi mùa đông chưa tới
Hay lệ sầu khóc than trong buồn tủi
Tim lạnh lùng vì bởi mãi mất nhau
Còn lại gì hay chỉ một niềm đau
Mà trọn đời không thể nao lắng đọng
Khi mất đi người là niềm hi vọng
Mất nhau rồi giấc mộng chẳng còn chi.
CHỈ CÒN TRONG GIẤC MỘNG
Thơ: Tùng Trần
Sau bao năm miệt mài nơi viễn xứ
Ngày trở về anh cứ ngỡ bên nhau
Ai ngờ đâu cảnh sóng gió ba đào
Em ra đi không lời nào trăn trối.
Cầm trên tay nắm hương tàn tỏa khói
Anh nghẹn ngào không nói được thành câu
Sao cuộc đời gây chỉ cảnh bể dâu
Cho tình ta nhuộm sắc màu tan tóc
Bởi mưu sinh vì đời bao khó nhọc
Ngày lên đường em khóc nói đợi chờ
Có đâu ngờ anh đơn độc bơ vơ
Khi trở về như bên bờ vực thẳm
Em đã đi về phương trời xa lắm
Nỗi đau này mãi thấm tận ngàn sau
Đến thăm em mà nước mắt tuôn trào
Giờ nhớ nhau chỉ vào trong giấc mộng.
thơ cô gái khóc vì người yêu mất (ảnh: internet) |
ANH ĐÃ ĐI RỒI !
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Dòng thơ tình anh viết mới hôm qua
Nay chữ đã nhạt nhòa theo nước mắt
Ngồi nhớ nhau lòng đau như dao cắt
Lệ trào tuôn...môi khép chặt bồi hồi.
Kỷ niệm này luôn sống mãi không vơi
Anh đã khuất nhưng đời còn nuối tiếc
Dù không thương quá thiết tha da diết
Nhưng đến khi tử biệt cũng ngậm ngùi.
Nghĩ cuộc đời sao ngắn ngủi ngày vui
Trong chốc lát chôn vùi không còn nữa
Khi yêu thương anh chưa lần trọn hứa
Giờ xác thân...nằm tựa dưới hoang mồ.
Cát bụi vùi...còn lại đống xương khô
Hồn buông thả đi vào theo mưa nắng
Chỉ còn đây con đường xưa đứng hẹn
Giờ thiếu anh đã hoang vắng lạnh lùng.
Lòng uất nghẹn khóc chi nhiều cũng hết
Trái tim em hóa ngờ nghệch anh ơi
Đơn đau thay hồn tan nát rã rời
Từng suối lệ như dòng khơi chảy xiết.
Giờ đưa tiễn ngàn thu ta cách biệt
Xác hồn trơ còn tha thiết được gì
Để mai này buồn tủi những vần thi
Đêm thấp thỏm cũng bởi vì thương nhớ.
Mai giông tố chẳng còn ai che chở
Cánh hoa tàn hết rạng rỡ chờ sương
Nắm mộ hoang lạnh lẽo ở bên đường
Chỉ vỏn vẹn vài que hương gãy đổ.
Người đã khuất thu tàn qua mấy độ
Mãnh trăng tình đã loang lổ vỡ tan
Áng sương bay bảng lảng giữa đại ngàn
Từng cơn gió thổi khô khan cuối nẻo.
Thân chiếc bóng một mình em lạnh lẽo
Nhớ thương anh thành vết sẹo không quên
Bởi vì đâu tình yêu chẳng được bền
Chỉ vương lại một cái tên buồn não.
Giây phút cuối nghe cõi lòng giông bão
Giọt lệ òa khi trống dạo điểm canh
Cánh hoa tươi bổng rơi rụng khỏi cành
Giờ tẩn liệm xác thân anh đã đến.
Hoài mong đợi thuyền yêu vừa cập bến
Mà phải nghe tiếng búa nện quanh hòm.
Đời em tắt lịm tối om
Quan tài đã khép cả vòm tương lai.
Đình Sơn 4/11/2016.